Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ Phương hừ lạnh một tiếng, nói: “Thiên Thành! Con có biết tại sao mẹ lại coi trọng em Hai của con không. Vì nhà họ Phương, vì các con thì đây có là gì. Giấy trắng mực đen đều viết tên của Phương Thiên Bàng, còn có dấu tay của nó, ai có thể nói nhà họ Phương chúng ta sai chứ?”

“Trong tay Trương Trần vẫn còn quyền lợi của dự án tòa Thành Cổ, chúng ta làm triệt đường với chú ấy như vậy, có thật sự ổn không ạ?”, Phương Thiên Thành hỏi.

“Ha ha”, Phương Thiên Quang giải thích: “Anh cả! Đây chính là do đầu óc anh ngốc, dự án tòa Thành Cổ đúng là hấp dẫn thật đấy nhưng dựa vào năng lực của nhà họ Phương chúng ta, kể cả tham gia vào thì nhiều nhất có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Hai mươi triệu tệ! Chỉ có thể kiếm được hai mươi triệu tệ thôi nhưng lần này chỉ trong vẻn vẹn một tuần mà được hẳn ba mươi triệu tệ đấy”.

“Được rồi, chuyện này làm thì cũng làm rồi, đừng có nói nữa”, bà cụ Phương trầm mặt xuống khi bị Phương Thiên Thành làm ảnh hưởng đến tâm trạng. Lúc này bà ta thản nhiên nói: “Mau đi sắp xếp đi, làm cho có thể diện một chút mới được. Còn nhà họ Phương chúng ta cũng sẽ nhờ số vốn này mà phát triển nhanh chóng thôi”.

Trong lúc bọn họ đang thảo luận làm thế nào để khiến nhà họ Phương ngày càng giàu có hơn thì Phương Thiên Bàng vừa về đến nhà liền bị cảnh sát viên đợi ở đây từ sớm dẫn đi.

Trong biệt thự, Phương Thủy Y tràn đầy tự tin ngồi lên kế hoạch trong tương lai và nghĩ xem sẽ dùng tiền của nhà đầu tư vào những việc quan trọng như nào. Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Phương Thủy Y mở cửa ra thì thấy Trương Quốc Hồng đã nước mắt như mưa.

Phương Thủy Y vội nói: “Mẹ à! Mẹ đừng khóc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy. Bố lại chọc giận mẹ à?”

“Bố… Bố con bị nghi liên quan đến vụ lừa đảo nên đã bị bắt đi rồi. Mẹ có hỏi cảnh sát thì họ nói không biết mức án cụ thể như nào nhưng đây là một số tiền lừa đảo lớn. Nếu ngồi tù thì cũng ít nhất là hai mươi năm trở lên”.

“Thủy Y! Bố con là người vô dụng, ông ấy đâu có gan lừa đảo chứ. Hay là do cái công ty Hồng Bằng sớm đã không còn liên quan gì đến chúng ta kia có vấn đề?”

Lúc này, điện thoại Trương Quốc Hồng đột nhiên đổ chuông, bên trên là số điện thoại lạ.

Trương Quốc Hồng vừa nhận điện thoại thì bên trong vọng lại giọng nói phẫn nộ: “Trương Quốc Hồng phải không, nếu như tập đoàn Hồng Bằng của các người bỏ ra ba mươi triệu tệ thì chúng tôi có thể để Phương Thiên Bàng chịu hình phạt tượng trưng thôi”.

“Tập đoàn Hồng Bằng từ lâu đã không còn là của chúng tôi nữa rồi”, Trương Quốc Hồng nói.

“Tôi biết nhưng lúc hùn vốn thì người đại diện pháp lý chính là Phương Thiên Bàng”, đối phương nói một câu, sau đó phẫn nộ mắng vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Lúc này, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y vẫn ngây người ra. Ba mươi triệu tệ, số tiền lớn thế này thì họ lấy ở đâu được?

Nhưng bà cụ Phương đã khống chế tập đoàn Hồng Bằng rồi, tại sao lại...

Trừ phi… Đúng rồi! Trừ phi, việc hùn vốn đã hoàn thành trước lúc Phương Thiên Bàng chưa đứng ra làm người đại diện pháp lý.

Nghĩ đến đây, Trương Quốc Hồng nước mắt lưng tròng, lớn tiếng hét lên: “Dương Tam Thanh! Bà không được chết yên ổn đâu, muốn đuổi cùng giết tận bọn tôi hay sao?”

Dương Tam Thanh là tên thật của bà cụ Phương.

Chuyện lần này, ngoài bà cụ Phương một tay đạo diễn, kể cả những người khác có bản lĩnh thì cũng không có cơ hội thực hiện.

Trương Trần cũng chau mày, chiêu này có thể nói là giải quyết tận gốc. Nếu không phải là Phương Thiên Bàng bị bắt thì chỉ e bọn họ đến giờ vẫn còn mơ hồ không biết chuyện gì.

“Yên tâm! Trong thời gian ngắn bố sẽ không sao đâu”, Trương Trần nói câu an ủi, bà Trương Quốc Hồng đang định mở miệng quát mắng nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó. Bà nắm chặt tay Trương Trần nói: “Trương Trần! Mẹ biết con và nhà họ Tôn có chút quan hệ, lần trước nhờ có con xử lý, lần này con lại đi nhờ vả họ xem sao, nhất định phải bảo vệ bố con. Mẹ hứa là sau này sẽ không mắng con nữa. Được không, được không?”

Trương Trần gật đầu rồi lấy áo khoác đi ra khỏi biệt thự.

“Mẹ à, vô dụng thôi! Hiện giờ chỉ có thể bảo bà nội ‘nhả’ tiền ra thôi. Người đại diện pháp lý là bố mà, ngoài việc lấp đầy lỗ hổng này thì căn bản không còn cách khác đâu”.

“Ba mươi triệu tệ, kể cả là nhà họ Tôn thì cũng không nỡ bỏ ra đâu, đây không phải là con số nhỏ mà”.

Phương Thủy Y cũng nghẹn ngào nói, lúc này nên đi tìm bà cụ Phương rồi.

“Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đi cầu xin bà nội, dù sao bố cũng là con đẻ của bà, bà không thể ác độc như vậy được”, Phương Thủy Y an ủi hai câu, sau đó vội lái xe đến nhà họ Phương.

Lúc này trong tòa nhà lớn của nhà họ Phương đều vui mừng khôn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK