Ông cụ Trương với sắc mặt phức tạp nhìn Trương Trần. Ông ta cũng rất muốn hỏi ‘Chàng trai trẻ, cậu lấy đâu ra dũng khí lớn đến thế?’
Chỉ có ánh mắt Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn là sáng quắc lên. Lần trước ở Hoài Bắc, sở dĩ Triệu Chí Hào nhận thua là vì có người từ thủ đô đến chăng. Nếu như mối quan hệ giữa Trương Trần và nhà họ Mạc ở thủ đô không tồi, vậy thì ai thắng ai thua thật sự khó nói.
Nghĩ đến đây, trong lòng hai người bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, dù sao thì Trương Trần cũng không thể hoàn toàn mong đợi vào họ.
“Thằng vô dụng này, bị nó hại chết rồi, đến lúc này rồi mà nó vẫn còn ở đây nói linh tinh thì có tác dụng gì?”, Trương Quốc Hồng không kìm nổi, nói.
Những người khác cười như không cười nhìn về phía Trương Trần. Bọn họ muốn nhìn xem Trương Trần có tài cán gì khi mà ông cụ Trương đã nói thẳng là bất lực rồi. Đặc biệt là Trương Thiên Lỗi, anh ta nheo mắt lại dường như không rời mắt khỏi Trương Trần. Nếu như nói đến việc quan tâm đến thân phận của Trương Trần thì có lẽ anh ta là người quan tâm nhất.
Nhưng chỉ dựa vào thân phận ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm thì không đủ để Mạc Khai Sam phải kiêng kị.
“Gia… Gia chủ…. Bên ngoài có xe cảnh sát đến…”, quản gia hoảng loạn chạy vào, trong lời nói chứa đầy sự sợ hãi. Ông ta không nghĩ là hàng xe dài với ánh đèn lấp lánh kia đến đây để chúc thọ.
“Hừm! Nhất định là chú Ba đến rồi. Này nhóc, tôi muốn xem anh làm thế nào để không bị đưa đi?”, Hàn Đông Vũ lúc này hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Lời của gã vừa dứt thì chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơi béo lớn bước đi vào. Lúc nhìn thấy Mạc Khai Sam thì thấp giọng nói: “Chú Mạc…”.
“Ừm! Bắt người đi”, Mạc Khai Sam thản nhiên nói.
“Cháu hiểu rồi”, người này chính là con thứ ba của nhà họ Hàn, tên là Hàn Minh Ninh. Ông ta quát lên: “Người đâu, dẫn đi cho tôi”.
“Rõ!”, người đi theo sau lưng ông ta lập tức lên trước bắt người.
Lúc này, bên ngoài lại có một đám người áo đen bước vào, vây chặt Trương Trần ở giữa, ai cũng không chen vào được, trừ khi đuổi bọn họ ra.
Người nhà họ Hàn và người nhà họ Trương đều nhìn nhau, rõ ràng đây không phải là người của bọn họ. Chỉ thấy Tôn Khuê Sơn cười khổ đứng ra, đám người này là ông ta gọi từ chỗ Tôn Khuê Minh đến.
Ban nãy ông ta còn do dự có nên ra tay không nhưng Triệu Chí Hào như ở phía sau tăng sức mạnh cho ông ta. Hơn nữa ông ta cũng biết Trương Trần và nhà họ Mạc ở thủ đô có chút quan hệ nên mới cắn răng thông báo cho người ở bên ngoài.
“Ha ha! Người của cục cảnh sát đến bắt người thì tôi không có gì để nói. Tôi chỉ muốn hỏi, thứ nhất là lệnh bắt người đâu, thứ hai là tội danh đã đủ chứng cứ chưa?”, Tôn Khuê Sơn bất chấp nói.
“Ông làm như này là muốn ngăn cản tôi thi hành công vụ?”, Hàn Minh Ninh sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng hỏi. Đây là tỉnh An Hoa, là địa bàn của bọn họ. Đừng nói là điều người ở chỗ Tôn Khuê Sơn đến mà ngay cả Tôn Khuê Minh đến thì cũng không giải quyết được.
“Không dám”, Tôn Khuê Sơn tất nhiên không dám thừa nhận tội danh này. Ông ta nói lại một lần nữa câu nói ban nãy, ý tứ rất đơn giản, bắt người thì được nhưng phải lôi các thủ tục ra cho mọi người xem.
Nhất thời, hai bên cứ giằng co như vậy. Hàn Minh Ninh đến vội nên không mang theo nhiều người lắm, nếu đếm số người thì không thể so với số lượng Tôn Khuê Sơn đã chuẩn bị sẵn.
“Không phải, tôi chỉ thấy buồn bực, Trương Trần và Phương Thủy Y rốt cuộc là ai mà không để lại cho họ đường lui nào vậy?”
“Đúng là lợi hại thật. Đây đâu phải là không để lại đường lui, đây hoàn toàn là cứng đầu ý chứ. Dẫn người đến ngăn người của cục cảnh sát thi hành công vụ, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà”.