Cả nhà Trương Trần xuống xe rồi đi vào bên trong cửa hàng Đại Long. Bên trong không có nhiều người, đám người Trương Trần vừa vào thì có người đến tiếp đón.
Trên mặt Trương Quốc Hồng đều là ý cười, bà ta cầm vòng tay và một số túi xách lại nhìn, còn Phương Thủy Y ở bên cạnh cũng đang chọn một số đồ mình thích. Còn hai người đàn ông là Trương Trần và Phương Thiên Bàng chỉ có thể đứng bên cạnh chờ đợi.
“Thưa cô, cô thật biết nhìn, đây là dây chuyền vàng mới nhập về của chúng tôi. Mặc dù bây giờ vàng không phải thịnh hành nhất nhưng đều là tự tay các nghệ nhân chế tạo. Những người thường xuyên đến cửa hàng chúng tôi đều biết, chúng tôi đều bán những đồ của xã hội thượng lưu đấy ạ”, cô gái bán hàng nói rất tỉ mỉ, Trương Quốc Hồng nghe mà gật đầu lia lịa.
Không lâu sau, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y mỗi người chọn một món, tổng giá trị tầm năm mươi ngàn tệ. Cô gái bán hàng kia cười nhận lấy rồi đóng gói và kê hóa đơn cho hai người. Còn mẹ con Trương Quốc Hồng thì đi xem những túi xách hàng hiệu khác.
“Con gái à! Sau này chúng ta mà có tiền thì sẽ mua hết những đồ ở đây. Hôm nay chính là một sự khởi đầu tốt, con nhất định phải cố gắng, không được chủ quan lơ là gì đấy, biết chưa?”, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y nói chuyện thì Phương Thủy Y chỉ biết gật đầu, trong lòng cũng tràn đầy ý chí phấn đấu.
“Ồ xin lỗi hai vị, món đồ này là hai người mua sao ạ?”, đột nhiên tiếng nói của đàn ông truyền lại. Chỉ thấy một người bụng phệ, tay cầm túi xách và trang sức mà Phương Thủy Y và bà Trương Quốc Hồng chọn, bước lại hỏi.
“Đúng thế, là chúng tôi mua”, Phương Thủy Y gật đầu nói.
“Hi hi, thật sự xin lỗi, món đồ này đã được người ta đặt trước rồi. Ban nãy cô gái kia mới đến làm nên không biết ạ”, người đàn ông đó nói.
“Vậy được thôi”, mẹ con Trương Quốc Hồng gật đầu, chỉ có thể thở dài mà cũng không nghĩ nhiều, sau đó lại tiếp tục chọn.
“Xin lỗi, cái này cũng đặt trước rồi ạ…”, trong lúc hai người chọn được một món đồ thì giọng nói của người đàn ông kia lại vang lên.
Mẹ con Trương Quốc Hồng khẽ chau mày nhưng người đàn ông kia cứ như ruồi bâu đi sau họ. Mỗi lần họ chọn được một món là câu nói quen thuộc của hắn lại vang lên.
Cuối cùng, sau bốn lần chọn lựa, Trương Quốc Hồng đột nhiên bực tức, nói: “Các người có ý gì đây?”
Người đàn ông đó nói với nụ cười chuyên nghiệp: “Đơn giản thôi ạ, đồ này đã được đặt trước và đã là của người ta rồi, tiền cũng trả rồi thì tất nhiên chúng tôi không thể bán đi được”.
Trương Trần ở phía bên cạnh thấy thế thì liền chau mày lại. Không thể trùng hợp thế được, bốn lần liên tiếp đều là đồ người ta đặt trước, có chút không hợp lý lắm.
“Vậy các người có đồ nào chưa đặt trước thì nói thẳng ra”, Trương Trần nói.
“Ha ha, cái này thì không được cụ thể cho lắm. Cái chính là các vị nhắm mặt hàng nào thì mặt hàng đó đều được đặt trước rồi”, người đàn ông bụng phệ đó cười ha hả nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu.
Cả nhà Trương Trần sao lại không nghe ra ý tứ trong câu nói đó chứ, đúng là cố ý nhằm vào họ đây mà. Nhưng họ chưa từng gặp người đàn ông này.
“Mẹ à, hay là thôi đi, chúng ta đi nơi khác xem sao”, vốn không muốn gây chuyện nên Phương Thủy Y ở phía sau nhỏ giọng khuyên ngăn.
Nhưng Trương Quốc Hồng trước nay luôn là người có tính cách ngang tàn, lần này bị người ta nhằm vào một cách vô lý thế nên cơn tức của bà ta lại dâng lên. Bà ta tức giận nói: “Các người mở cửa hàng làm ăn, nhưng đây có ý gì, sợ chúng tôi không có tiền hả. Trang sức ngày hôm nay tôi nhất định phải mua”.
“Được thôi”, người đàn ông đó cười, nói tiếp: “Chỉ cần các người làm thẻ hội viên ở đây, chi tiêu mức hai triệu tệ thì các người
thích cái nào thì chọn tùy ý, đích thân tôi sẽ đóng gói cho”.