“Hay là đi lên khuyên một câu đi, nếu còn đánh nữa, e là Vương Nhị Ngưu chết mất!”, một bà cô lẩm bẩm nói, thế nhưng chẳng có ai đáp lại lời người nọ. Lúc này ai mà dám đi lên?
“Tất cả không được cử động, giơ tay lên!”, sau đó, một tiếng hét vang lên, bảy tám cảnh sát bước đến kéo Trương Trần và Vương Nhị Ngưu ra.
“Xảy ra chuyện gì đây?”
“Đại Thành Tử?”, Vương Nhị Ngưu nghe thế thì ngẩng đầu nhìn, vừa thấy người kia lại vui vẻ hét lớn: “Đại Thành Tử, con khốn này trộm đồ của chúng ta, còn hung dữ đánh người nữa, cậu nhất định phải xử bọn họ…”
Người tên Đại Thành Tử nhíu mày, gật đầu mà không gì thêm, mọi người thấy tình hình thì sao không hiểu được cơ chứ, trong đây có quan hệ!
Hỏi thăm đại khái những chuyện đã xảy ra, Đại Thành Tử nhìn bà cụ Hình rồi hỏi: “Bác gái, bà xem thương tích có nặng không, nếu không thì bà theo chúng cháu đi ghi lời khai một chút nhé!”
“Không được, đầu tôi đau quá!”, bà cụ Hình lắc đầu: “Để con trai tôi đi với mấy người là được!”
“Cũng được!”, Đại Thành Tử gật đầu, kêu một cảnh sát khác tới: “Cậu đưa bác gái tới bệnh viện đi!”
“Haha, Đại Thành Tử, hút một điếu đi!”, Vương Nhị Ngưu cười ha ha, đụng tới vết thương trên miệng, hắn ta lại đau tới mức nhe răng.
Đại Thành Tử nhận lấy điếu thuốc: “Anh cả của anh biết chuyện chưa?”
“Ha ha, còn chưa kịp nói, nhưng có lẽ mẹ tôi đã báo rồi!”
“Được rồi, đứng lên đi!”, Đại Thành Tử bĩu môi, Vương Nhị Ngưu nhảy lên xe, sau đó hắn ta nhìn về phía Trương Trần và Phương Thủy Y với nụ cười hả hê rồi giơ ngón giữa lên với bọn họ.
Trương Trần nhìn Vương Nhị Ngưu ra dấu bằng mắt với Đại Thành Tử thì khẽ cười, đỡ Phương Thủy Y lên xe cảnh sát.
Rất nhanh, mấy người họ đã bị dẫn đi, những người khác đứng hóng chuyện rồi thở dài.
“Lần này Trương Trần tiêu thật rồi! Vương Nhị Ngưu có quan hệ, lần này họ phải chịu tội thôi!”
….
Trong phòng khám bệnh viện Thành phố, bà cụ Hình đang được bác sĩ thăm khám, cảnh sát kia còn dặn dò người bác sĩ vài câu rồi nói: “Bác gái, cháu còn công việc cần giải quyết, nếu có vấn đề gì thì bác cứ gọi cho cháu!”
“Được, cảm ơn cậu, cậu là người tốt!”, bà cụ Hình gật đầu, đợi đến khi cảnh sát đi rồi thì bà ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
Trong câu lạc bộ ngầm, cả đám đàn ông lực lưỡng cởi trần cầm chai bia đang cụng ly với nhau, sau đó nốc sạch bằng một hơi.
Một gã đàn ông đầu trọc xăm hình rồng và hổ thả chai bia xuống, chỉ đại vài người rồi nói: “Bọn mày cùng lên đi!”
“Anh Long, thôi mà, cả đám tụi em cũng không đánh lại anh đâu…”, mấy người bị anh Long chỉ trúng thì u sầu buồn bã, dù nói thế nào cũng không chịu lên.
Anh Long cười lớn: “Cả đám nhát cáy, cho cả ba thằng lên mà cũng không đánh nổi!”
Cả đám người bĩu môi, không nói nữa.
Lúc này, điện thoại đổ chuông, anh Long nhìn màn hình hiển thị thì thì phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Mẹ!”, anh Long cười nói.
“Đại Long à, mẹ bị người ta đánh chết rồi con ơi, giờ mẹ đang ở nhà thương! Con phải báo thù cho mẹ!”, giọng nói thê thảm của bà cụ Hình truyền ra từ loa điện thoại, trong lòng Đại Long lập tức căng
thẳng, vội hỏi: “Mẹ sao rồi?”