“Bà nội đã chuẩn bị xong thủ tục li hôn cho Thủy Y và Trương Trần rồi, bây giờ chỉ còn đợi hai bên kí tên nữa thôi, lẽ ra phải làm trong ngày nhưng Trương Trần không có ở nhà, thế nên bây giờ cháu mới đến ạ!”
Phương Hải Cương cười khúc khích mà giải thích, hắn đến đây còn vì một lí do khác nữa, đó là để nhìn Trương Trần, bọn họ phát hiện thằng nhóc này đủ lông đủ cánh định bay đi rồi, lần trước gọi anh đến nhà anh không đến, lần này bà cụ để Phương Hải Cương đích thân tìm đến tận cửa, bắt ép Trương Trần phải đi!
“Đột ngột vậy à?”, Trương Quốc Hồng ngây người.
Trương Trần và Phương Thủy Y cũng cau mày.
“Ha ha, Trương Trần trước đây là một thằng vô dụng, nhà họ Phương nuôi hắn 3 năm, hiện tại tuy rằng có chút năng lực, nhưng lại quá kiêu ngạo mà coi thường nhà chúng ta, sự nhẫn nhịn của bà nội đối với hắn đã đạt tới cực điểm, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi!”, Phương Hải Cương giải thích.
“Chúng ta đi thôi, em họ, còn có… cậu Trương!”, Phương Hải Cương cười đểu, chỉ tay vào chiếc xe cũ của anh bên ngoài cửa sổ nói.
“Trương Trần!”, Phương Thủy Y gọi một tiếng, nhìn Trương Trần với ánh mắt thất vọng, trước đây cô đã mơ tưởng đến chuyện li hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay, trái tim cô lại hoàn toàn trống rỗng.
Cô hiểu lần này không phải cứ nghiến rắng nghiến lợi đấu tranh như lần trước là được, bà cụ Phương tối nay cho Phương Hải Cương trực tiếp đến đón người, thái độ này có thể nói là rất cứng rắn!
Trương Quốc Hồng và Phương Hải Cương cũng nhìn Trương Trần, dù sao thì cơ hội để Trương Trần làm nhân vật chính cũng không nhiều nữa!
“Đi thôi!”, sau một hồi im lặng, Trương Trần cầm áo khoác lên và bước ra ngoài. Lần này, anh cảm thấy không đơn giản như lời nói bề ngoài của Phương Hải Cương.
Bà cụ nhà họ Phương là một nhân vật tàn nhẫn, bây giờ thấy anh vẫn còn có lợi ích, nếu chưa
vắt cạn anh thì chắc chắn sẽ không để anh đi!