"Đây, chắc không phải là quẹt được đấy chứ?"
"Xì, sao lại thế được, anh tưởng là mấy trăm, mấy ngàn chắc?"
"Vậy tại sao quản lý của cửa hàng đá quý Đại Đồng lại nghệt mặt ra như thế?"
"..."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không nói ra được lý do nào cả.
Lưu San ôm người đàn ông trung niên kia, trong lòng cô ta cũng thấy bồn chồn, nhưng chỉ chớp mắt là cô ta lại nở nụ cười khinh thường.
Lúc này quản lý cửa hàng đá quý bước ra khỏi quầy.
Ngay sau đó, tất cả mọi người ngạc nhiên há hốc miệng.
Chỉ thấy quản lý của cửa hàng đá quý đi tới trước mặt Trương Trần, cung kính cầm tấm thẻ đó bằng hai tay rồi đưa cho Trương Trần.
"Thưa anh, anh đã trở thành hội viên cao cấp của cửa hàng, hiện tại Giọt Lệ Thủy Tinh đã thuộc về anh!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều phải giật mình, nhất là Lưu San và người bao nuôi cô ta.
"Không, không thể nào, chắc chắn là nhìn nhầm rồi!"
Lưu San lắc đầu với vẻ không thể tin được. Người ta vẫn nói chồng Phương Thủy Y là một tên phế vật cơ mà, hơn nữa cô ta cũng thừa biết Phương Thủy Y có bao nhiêu tiền, sao bọn họ lại có hơn ba trăm triệu để mua Giọt Lệ Thủy Tinh cơ chứ?
Đúng rồi, nhất định là con tiện nhân đẫy đà này, thì ra Trương Trần dụ được một phú bà!
Lưu San bỗng nhìn về phía Chu Viên Viên, nhưng trông cách ăn mặc của Chu Viên Viên thì không giống người có thể tùy tiện lấy ra mấy trăm triệu.
Người đàn ông trung niên cũng ngây ra như phỗng, ông ta nhìn Lưu San bằng ánh mắt dò hỏi.
"Không có vấn đề gì đúng không?", lúc này Trương Trần lên tiếng hỏi, kéo mọi người ra khỏi trạng thái khiếp sợ và miên man.
"Phù!"
Quản lý thở phào một hơi, sau đó gật đầu nói: "Không có vấn đề gì hết!"
Quản lý nhìn vào mắt Trương Trần rồi bước tới trước mặt hai người Lưu San, mỉm cười nói: "Hiện tại cửa hàng chúng tôi không hoan nghênh hai người, nếu muốn khiếu nại thì chắc là không được rồi, xin mời đến trụ sở chính ở thủ đô!"
"Chúng tôi cũng là khách, dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi? Có phải chúng tôi không mua đâu?", Lưu San không còn mặt mũi đâu mà nhìn Trương Trần nữa, chỉ có thể đỏ mặt phản bác.
"Mua, mua thì cút về nhà mà mua!", người đàn ông trung niên kia mắng to một tiếng rồi đá cửa bỏ đi.
Lưu San cũng tức đến mức giậm chân một cái, cô ta trợn mắt lườm Trương Trần, sau đó vội vàng mở cửa đuổi theo.
"Ha ha, thưa anh, đây là thẻ vàng của cửa hàng chúng tôi, hai người vừa rồi đã bị cửa hàng đá quý Đại Đồng cho vào danh sách đen, chúng tôi cũng coi thường những kẻ ý thế hiếp người như vậy".
Quản lý cười làm lành, đưa một tấm thẻ vàng cho Trương Trần.
Vẻ mặt của những người khác rất kỳ quái, thảo nào cửa hàng đá quý Đại Đồng lại nổi tiếng như thế, có thể điều này có liên quan trực tiếp đến những quản lý mặt dày này.
Vừa rồi còn coi người ta là đại gia, bây giờ lại nói người ta ỷ thế hiếp người.
Trương Trần thản nhiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.