Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Đoàn Tân Nguyên cười nhạo một tiếng, nhìn Trương Trần với vẻ khinh thường: “Nơi này là chỗ nào mà để mấy thằng nông dân như mày vào được? Mày biết mức chi tiêu ở chỗ này là bao nhiêu không, thấp nhất phải từ ba ngàn tệ trở lên!”

Trương Trần lắc lắc đầu, Tôn Mỹ Hân biết chọn bạn mà chơi thật, nhưng anh cũng không có hứng thú “thẩm định” giúp Tôn Mỹ Hân. Anh không tiếp lời bọn chúng nữa, đi thẳng vào chỗ trong cùng.

“Xí, cái này khốn nạn này vênh váo thật, đúng là không coi chúng ta ra gì. Tôn Mỹ Lâm có ở đây đâu, còn ai bảo kê cho nó được nữa?”

“Đúng vậy, tao nhìn nó ngứa mắt lâu rồi, theo tao thấy, nó đếch phải bác sĩ gì đâu, chỉ là một thằng ăn bám, quyến rũ được Tôn Mỹ Lâm thôi!”

“Ôi, anh Đoàn, không phải anh quen với ông Lâm sao, bảo người ở chỗ này ném nó ra ngoài cho hả giận đi!”

Đoàn Tân Nguyên bị đám người kia tâng bốc một hồi nên cảm thấy mình cũng hơi lâng lâng, lập tức cười tít cả mắt và gật đầu: “Nhìn tao đây!”

Đoàn Tân Nguyên búng tay một cách, bước tới quầy bar và nói: “Đại ca A Long, anh còn nhớ em không, bố nuôi của đại ca em là ông Lâm đó!”

“Ồ, có chuyện gì vậy?”, người được gọi là A Long hỏi.

“Hề hề, đại ca A Long, thằng nhóc kia giở thái độ với em, anh giúp em tí, ném nó ra ngoài được không!”, Đoàn Tân Nguyên cười hềnh hệch, lấy một xấp tiền giấy ra khỏi ví, sau đó lặng lẽ nhét cho A Long, không để lại dấu vết gì.

“Thằng nhóc nhà cậu cũng khá hiểu chuyện đấy nhỉ. Nếu đã có quan hệ như thế với ông Lâm, chuyện này cũng có thể thôi”, A Long gật gật đầu, cất tiền đi rồi lập tức gọi mấy thằng anh em đuổi theo Trương Trần.

“Thằng nghé con kia, mày tự cút ra khỏi đây hay để tao giúp mày?”, A Long dẫn người chặn trước mặt Trương Trần “hỏi chuyện”, đám người Đoàn Tân Nguyên cười nhạo ở một chỗ cách đó không xa, chỉ đợi hóng chuyện hay.

“Là Lâm Tái Quốc bảo các cậu làm vậy à? Hay là tự các cậu ăn phải gan hùm mật gấu?”, Trương Trần bình tĩnh cất tiếng hỏi.

“Cái thằng nghé con này, dám gọi thẳng tên tuổi của ông Lâm, mày chán sống rồi phải không?”, A Long nhíu mày chửi mắng.

Trương Trần không đáp lời, anh lấy điện thoại ra gọi thẳng vào số máy của Lâm Tái Quốc: “Lâm Tái Quốc, đây là cách đón khách của ông đấy à?”

Nói xong, Trương Trần đưa điện thoại cho A Long. A Long thấy mí mắt mình giật giật, run rẩy nhận lấy chiếc điện thoại, không dám tin Trương Trần còn trẻ như thế đã quen biết với Lâm Tái Quốc, nhưng vẫn cất giọng thăm dò: “Ông, ông Lâm ạ?”

“Vâng, vâng, tôi biết rồi ạ, tôi không dám ạ!”, A Long khom lưng cúi gối, chỉ một loáng đã vã mồ hôi lạnh toàn thân.

Sau khi cúp điện thoại, A Long bỗng chốc trở nên cung kính hơn hẳn, khách sáo nói: “Cậu, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết cậu là khách của ông Lâm. Ông Lâm ở phòng trong cùng, có chuyện gì cần, cậu cứ việc nói với tôi!”

Trương Trần thản nhiên gật đầu: “Bọn Đoàn Tân Nguyên bảo cậu tới đúng không?”

“Vâng!”, A Long không dám giấu giếm, hắn không biết thân phận của Trương Trần thế nào, nhưng trong cuộc gọi ban nãy, Lâm Tái Quốc gọi người trước mặt hắn là “cậu”, người bình thường có đỡ nổi cách xưng hô này không?

Hai mắt của A Long nhanh chóng đảo một vòng, lập tức đáp: “Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ đi giải quyết đám Đoàn Tân Nguyên đó ngay!”

Trương Trần gật gật đầu, cũng không nói nhiều thêm, chỉ sải bước đi vào trong!

“Anh Đoàn, người anh gọi tới bị làm sao thế, sao thằng nhóc kia vẫn có thể đi vào trong được?”, chúng vẫn luôn quan sát Trương Trần, lúc này nhìn thấy cảnh ấy, một em gái lolita nũng nịu hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK