Nhưng mà một giây sau, Phương Thủy Y lại trợn to mắt, những người khác cũng trừng lớn hai mắt, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trương Trần.
“Cầu xin người khác thì phải chân thành một chút, quỳ xuống đi!”, Trương Trần thản nhiên nói.
Một câu ngắn gọn khiến mọi người sững sờ tại chỗ, họ liếc mắt nhìn nhau, không khỏi hoài nghi tai mình đã nghe nhầm.
Nói đùa gì vậy chứ, tên này lại dám bắt Lý Thiên Hoa quỳ xuống, anh ta biết Lý Thiên Hoa là ai không, chẳng lẽ anh ta điên rồi à?
Lý Thiên Hoa vốn đang vui vẻ vì thuận lợi, trong tích tắc, nụ cười cứng lại, tầm séc vẫn được kẹp trong tay, lồng ngực tức tới mức muốn nổ tung.
Hóa ra tên nhóc này đã chơi hắn ngay từ đầu.
“Mày có biết làm thế rất nguy hiểm không?”, Lý Thiên Hoa híp mắt, đến nước này, những người khác cũng không dám tùy tiện nói chen vào.
“Nguy hiểm thế nào?”, Trương Trần nói.
“Lựa chọn chính xác nhất của mày là nhặt tấm séc mà tao vứt trên đất lên, sau đó thì biến, biến khỏi Hoài Bắc này, nếu không tao cũng không chắc là chuyện gì sẽ xảy ra đâu!”
Lý Thiên Hoa vứt tấm séc trên mặt đất, sau đó lại giơ chân giẫm hai cái, ngẩng đầu, lạnh giọng nói với Trương Trần.
Người bắt hắn quỳ xuống không phải không có nhưng chưa đến lượt thằng vô dụng trước mắt đâu. Nếu không phải vì lo lắng hình tượng của mình trước mặt Phương Thủy Y, hắn đã ra tay đánh Trương Trần chảy máu đầm đìa rồi, nhưng dù vậy, hắn cũng sẽ không để Trương Trần được sống yên ổn.
Vừa nhìn là biết tên Trương Trần là kẻ không thức thời rồi!
“Lựa chọn chính xác nhất của anh cũng là mau chóng cút!”, Trương Trần bình tĩnh nói, lời vừa dứt, sắc mặt Lý Thiên Hoa âm trầm hẳn.
Hắn tự hỏi là dù thái độ của hắn đúng mực cỡ nào thì cũng không thể dễ dàng tha cho một thằng rác rưởi mắng mình nhiều lần như vậy.
“Trương Trần, anh đang nói cái gì đấy?”, Phương Thủy Y hoảng sợ, thân phận của Lý Thiên Hoa không đơn giản, nhất là chỗ dựa “thuần màu đỏ” phía sau, hiện tại bọn họ hoàn toàn không thể đắc tội.
“Anh Lý, cảm ơn sự ưu ái của anh nhưng tôi đã là phụ nữ có chồng, không hề có ý định ly hôn nên cơ hội đầu tư của anh nên để dành cho người khác thích hợp hơn!”, Phương Thủy Y vội nói, giãy khỏi tay Tô Hiểu Huệ, kéo Trương Trần muốn rời khỏi đó.
Một đám người tiến lên chặn đường họ, ngay tức khắc, mấy bảo vệ chịu trách nhiệm giữ gìn an ninh cho khách sạn cầm dùi cui điện chạy tới.
“Quản lý, quản lý ơi, lầu hai có vấn đề!”, một bảo vệ trong đó cầm bộ đàm báo cáo.
“Trương Trần, mày đúng là thứ bất tài, còn muốn trốn sau lưng phụ nữ nữa à, gan dạ phết nhỉ!”, mọi người thấy bảo vệ tới thì tránh hết qua một bên.
Gương mặt nhỏ nhắn của Phương Thủy Y tái nhợt, xem ra giờ họ muốn đi cũng không được rồi.
Cô hất cằm, gương mặt nhỏ mịn màng hướng về phía Lý Thiên Hoa, cô nói: “Anh muốn thế nào, nơi này không chào đón thì chúng tôi đi là được!”
“Thủy Y, cậu Lý thích cô, nhưng cậu ấy không thích loại ăn bám vô tích sự, rốt cuộc cô đang do dự gì thế, có điểm nào mà cậu Lý không hơn tên này?”, một người đứng trong đám người nói với giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Một vài người đàn ông lại có chút hâm mộ Trương Trần, có một
người phụ nữ chắn trước người mình, ai có phước như vậy chứ!