Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Haiz, Trương Trần, lần này có lẽ Hàn Đông Vũ sẽ giở trò đấy, chúng ta còn có thể thắng được không?”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần nhỏ giọng hỏi. Cô cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra nụ cười đầy thâm ý của Hàn Đông Vũ ban nãy.

“Ha ha! Yên tâm, em cứ đợi làm bà chủ giàu có đi”, Trương Trần cười hì hì, Hàn Đông Vũ giở trò, chẳng lẽ anh không thể sao?

Một vòng có khoảng cách một ngàn mét, thoắt cái hai con ngựa đã chạy ra khoảng cách mấy trăm mét.

Dương như hai con ngựa đều ngang tài ngang sức nhưng đúng lúc này, con ngựa số 3 mà Trương Trần chọn đột nhiên phát ra tiếng rống thê thảm. Dưới ánh nắng mặt trời, chỉ thấy con ngựa phun ra đống máu tươi.

“Bọn họ chơi xấu…”, Phương Thủy Y trợn trừng mắt, sau đó nhìn về phía đám người Hàn Đông Vũ.

Không ngờ tay đua kia đã lấy dao găm đâm vào cổ ngựa.

“Ha ha! Thủy Y, chúng tôi đâu có chơi xấu, tay đua kia là của Trương Trần mà. Hắn ta đột nhiên phát bệnh thì tôi biết làm sao được”.

“Anh….”, Phương Thủy Y tức giận quát lên.

Trương Trần cũng ngây người ra, dường như không thể ngờ Hàn Đông Vũ lại ra tay độc ác như vậy, một con ngựa thôi mà nói giết là giết. Nhưng kể cả như này thì đã làm sao?

Trừ phi là làm cho con ngựa đó chết ngay lập tức, chứ chỉ dựa vào một con dao, kể cả có điên cuồng đâm liên tiếp vào cổ ngựa thì cũng không thể làm ngựa chết nhanh như vậy được. Ngược lại chỉ khiến con ngựa đó điên cuồng hơn và khiến cho hiệu quả mà Trương Trần làm trước đó sẽ diễn ra sớm hơn thôi.

“Hú hú hú…”, chỉ nghe thấy con ngựa thứ 3 kêu lên tiếng thê thảm, hai mắt đỏ ửng rồi lao về phía trước như điên.

“Mẹ kiếp, mày dừng lại ngay cho tao, dừng lại, không tao cho mày chết bây giờ…”, tay đua thứ 3 vội ghìm chặt dây cương, định giơ dao ra đâm. Nhưng con ngựa đã kích thích quá mức nên trong lúc sức mạnh vượt trội đó mà tay đua không bị hất văng ra đã hiếm có lắm rồi. Hắn ta đâu còn cơ hội lấy dao ra nữa.

Còn ở bên kia, ngựa mà Hàn Đông Vũ chọn cũng rống lên một tiếng nhưng khác với tiếng kêu thê thảm của con ngựa số 3 kia, nó dường như kêu lên khá thích thú.

Những tiếng kêu vang lên liên tiếp, con ngựa của Hàn Đông Vũ không biết làm sao mà bắt đầu bị tiêu chảy. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều đơ người ra.

“Cậu chủ Hàn, chuyện gì thế này?”, đám cậu chủ Minh nhìn Hàn Đông Vũ với ánh mắt khó hiểu. Bọn họ chơi đua ngựa mấy năm nay nhưng chưa từng gặp trường hợp nào như này.

“Cậu chủ Hàn, phải chăng ngựa ăn đồ gì linh tinh rồi?”, cậu chủ Nam cũng lại hỏi.

“Mẹ kiếp, làm sao mà tôi biết được”, Hàn Đông Vũ thấp giọng mắng một tiếng, lúc này gã cũng vô cùng mơ hồ. Nói cách khác là gã không may mắn chọn phải con ngựa ăn đồ linh tinh rồi nhưng…

Ngựa của gã chỉ cần ăn linh tinh vào là không chạy được nữa. Còn ngựa của Trương Trần thì kể cả trên cổ bị đâm một dao vẫn có thể chạy điên cuồng. Tình huống quỷ dị này khiến gã nghĩ mãi không ra.

Phương Thủy Y cười đến nỗi hai mắt như vầng trăng khuyết. Cô cũng không biết là chuyện gì nhưng cô có thể nhìn ra, hình như cô và Trương Trần sắp thắng rồi.

Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của mọi người, con ngựa số 3 bị đâm một dao trên cổ nhưng lại húc đứt sợi dây đỏ trước mặt. Và kết quả đã xuất hiện rồi…

“Ha ha! Cậu chủ Hàn, vậy thì tôi không khách khí nữa nha”, Trương Trần khẽ cười một cái rồi nhét hết thẻ ngân hàng và vật thế chấp vào trong túi, thậm chí anh còn cởi áo ngoài ra để gói đồ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK