“Cái thằng bất hiếu này!”, Nam Kim Cương càng thêm nhức đầu, khai tội Hàn Đông Vũ ra lúc này mà có nghĩ tới thái độ của nhà họ Hàn không, nhất là Hàn Đông Vũ đã tàn phế nữa.
Ánh mắt Trương Trần trầm xuống: “Tiếp tục đánh, Hàn Đông Vũ chưa đủ thì cứ đánh lần nữa!”
“Vâng!”, mấy thanh niên vạm vỡ của Hoài Bắc chia làm hai tốp, một đám tiếp tục đánh gãy xương Hàn Đông Vũ, tốp khác chăm sóc cậu chủ nhà họ Nam.
“Người kế tiếp!”
“Tiếp tục...”
Theo lời Trương Trần, đám con cháu nhà họ Hàn đi đầu, không ai thoát được, cả đám đều bị đánh gãy tứ chi, xụi lơ ra đất, máu tươi đỏ thẫm chảy dài ra sàn.
Hình ảnh kích thích thị giác thế này khiến nhà họ Hàn và Mạc Khai Sam im lặng, làm người nhà họ Trương phải dè dặt, không dám thở mạnh.
Lần này đúng là chơi lớn rồi.
Bà cụ Trương cố kiềm cơ thể đang run rẩy, nhà họ Hàn như thế, Mạc Khai Sam cũng vậy, họ lại làm gì được?
Vừa rồi bà ta gây sự, đối xử với gia đình Trương Quốc Hồng như vậy, thậm chí còn đuổi nhà này ra ngoài, vậy thì thằng điên Trương Trần có tính sổ với mình không?
Trương Trần đứng trong đại sảnh, lúc này, trừ ánh mắt tức giận của Mạc Khai Sam, không ai dám nhìn anh, sợ tên điên này sẽ chỉ tay về phía mình.
Không ai nhớ tới trước đó Trương Trần vô dụng cỡ nào, mà họ chỉ nghĩ Trương Trần đang nhếch môi cười, chỉ huy người đánh tàn phế từng kẻ khác mới chân chính là anh.
“Không có, không sao đâu!”, bà cụ Trương nhìn đám con mình rồi run rẩy nói, mà chính bản thân bà ta cũng vô thức nhích lại gần Trương Khánh Long, hi vọng ông ta có thể bù đắp cho lỗi lầm mà bà ta đã phạm phải trước đó.
Nhìn một đám người lộn xộn, nằm gào khóc trên mặt đất, Mạc Khai Sam mới quay sang Trương Trần, lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể đi rồi chứ?”
“Họ đã thanh toán xong xuôi cả rồi còn mỗi ông thôi đấy!”, Trương Trần thản nhiên nói, sau đó bước lên trước cầm lấy cây gậy, xoay xoay trong tay.
Cảm giác một cơn gió mạnh ập vào mặt, Mạc Khải Sam khẽ giật mí mắt. Tên khốn này lại dám đụng cả vào ông ta à?
“Cậu nhóc, cậu tưởng có nhà họ Mạc che chở cho mình thì tôi không dám làm gì cậu sao?”, Mạc Khai Sam lớn tiếng nói.
Mạc Phi Nhi nắm chặt tay, lúc đầu cô ấy đã nói Mạc Khai Sam có chút quan hệ ở thủ đô. Nếu có thể, cô ấy cũng không muốn Trương Trần ra tay với Mạc Khai Sam!
Mặc dù nhà họ Mạc cô không sợ nhưng nhà họ Mạc cũng không phải là miếng sắt. Từ vụ đuổi giết lần trước cũng có thể thấy trong nhà họ Mạc chắc chắn có nội gián chỉ là bây giờ họ vẫn chưa điều tra ra.
Trương Trần bỗng nhiên nở một nụ cười, chậm rãi xoay cây gậy nói: “Ông sợ cái gì? Ông đã lớn tuổi như vậy rồi, ngộ nhỡ phải vào quan tài thì cũng không tốt, nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống lại không thể tha…”
“Cậu có ý gì?” Mạc Khai Sam nói.
“Còn cần tôi nhắc sao?”, Trương Trần ước chừng cây gậy.
“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?”, Mạc Khai Sam trầm giọng hỏi.
“Ha ha!”, Trương Trần lắc đầu cười: “Tôi nghe Mạc Phi Nhi nói rồi, ông cũng có chút quan hệ ở thủ đô nhưng tôi không có hứng thú với những thứ đó”.