Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Trương Trần rời khỏi nhân viên này mà nhìn sang nữ nhân viên mặc áo vàng, cười nói: “Cô ơi, cô đến giới thiệu giúp tôi một chút được không?”

“Dạ? Được, được ạ”, nữ nhân viên mặc áo vàng cúi đầu đi đến trước mặt Trương Trần, có chút ngại ngùng lấy ra một đơn nhỏ, đỏ mặt nói: “Đây… Đây là tác phẩm của nghệ nhân nổi danh toàn quốc, giá trị cũng tốt ạ”.

“Đây là di vật của thời Đường, không chỉ là đá quý mà còn là đồ cổ nữa ạ…”.

Trương Trần bất lực lắc đầu, người con gái mặc áo vàng vừa nhìn đã biết là người mới. Anh trực tiếp nói: “Cô giới thiệu cho tôi đồ đắt nhất ở đây đi”.

“A Linh! Quay về vị trí làm việc của cô đi”, nữ nhân viên ban nãy lạnh lùng nói.

“Chị Lan Lan! Em…”, cô gái tên là A Linh thoạt nhìn có chút sợ hãi.

“Kệ cô ta, cô cứ nói đồ tốt nhất đi”, Trương Trần bình tĩnh nói.

“Đồ tốt nhất của tiệm chúng tôi đây ạ, nhưng cái đó rất đắt, thông thường không có ai mua ạ”, A Linh nhỏ giọng nói: “Hơn nữa cái này chúng tôi không quyết được, phải giám đốc mới được ạ”.

“Vậy thì đi gọi giám đốc của cô đến đây”, Trương Trần nói tiếp.

“Ha ha! Thằng nhóc này chọc tôi cười chết mất, đồ ở đây không mua được mà còn hỏi đồ đắt nhất”, người đàn ông trung niên cười lớn, ôm Lưu San rồi nói với nhân viên: “Cô nghe lời hắn đi, đi gọi giám đốc đến, tôi xem hắn ta mua đắt nhất kiểu gì”.

Lưu San cũng gật đầu, Trương Trần đúng là tự tìm cái chết. Cô ta cũng vội phụ họa vào, nói: “Đúng thế, ‘khách hàng lớn’ như này các cô không được bỏ lỡ đâu đấy”.

A Linh ngẩng đầu lên nhìn Trương Trần, Trương Trần cũng gật đầu, nghiêm túc nói: “Đi đi”.

A Linh gật đầu, chạy đi ra phía sau. Lúc này, mọi người xung quanh càng lúc càng nhiều, họ nhìn Trương Trần với vẻ bỡn cợt.

“Nghe nói tên này là tên ăn bám, lấy tiền của vợ ra ngoài bao gái, mấu chốt là vợ hắn cũng không có nhiều tiền”.

“Anh ngốc thật hay vờ ngốc vậy, chắc chắn có lý do gì, nếu không thì cô em đẫy đà kia chịu làm tiểu tam của hắn đấy?”

“…”.

Mấy người ở xung quanh đoán mò, còn Lưu San và người đàn ông trung niên và nữ nhân viên tên Lan Lan đều với vẻ mặt đứng xem truyện cười. Nếu nói ở đây ai biết được lai lịch của Trương Trần, ngoài Chu Viên Viên thì chắc chỉ có Lưu San rồi.

Khi cô ta biết Phương Thủy Y lấy một kẻ vô dụng thì cô ta vui mừng mời khách ăn uống no say ba ngày.

Dựa vào tên ăn bám này và tình hình hiện giờ của Phương Thủy Y mà đến mua đồ đắt nhất ở đây thì đúng là nực cười.

Trong lúc mọi người đang đoán già đoán non thì A Linh đi sau một người ba mươi tuổi, thoạt nhìn là người đàn ông có kinh nghiệm.

A Linh vội lên trước chỉ về phía Trương Trần, nhỏ giọng nói: “Giám đốc, chính là vị khách này”.

Giám đốc nghe vậy nhìn Trương Trần, anh ta khách khí nói: “Thưa anh, anh có biết đồ đắt nhất ở đây là thế nào không?”

“Tôi không hứng thú”, Trương Trần nói.

“Không sao, phần lớn đồ đắt của chúng tôi đều có được qua đấu giá, cũng có khi là vật quý sưu tầm được nhưng giá của nó thấp nhất đều là hàng trăm triệu”, giám đốc khẽ giải thích. Đồ đắt nhất nếu có người dám mua thì bọn họ dám bán. Tất nhiên chỉ cần khách hàng có thể đưa ra giá khởi điểm.

“Nói xong rồi thì cầm đến cho tôi xem”, Trương Trần vẫn với ngữ khí thản nhiên.

Giám đốc nghe thấy vậy thì chau mày, những chuyện trước đó A Linh cũng nói cho anh ta nghe rồi. Anh ta quét nhìn một lượt, phát hiện phần lớn người ở đây đều nhìn với ánh mắt giễu cợt. Anh ta vốn định ra giải thích khách khí hai câu, sau đó nói ra giá cả cũng coi như nể mặt Trương Trần để Trương Trần vẫn còn thể diện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK