“Một đám rác rưởi, đừng lấy ra làm mất mặt nữa”, Trương Trần dường như không nhìn thấy đám người này, anh đi thẳng về phía Hàn Minh Thiên.
Từ cuộc đối thoại của mấy người, anh đã biết được ở đây ai mới là người có quyền phát ngôn.
“Còn ngây ra đó làm gì, lên đi”, Hàn Minh Hà quát lớn.
Đám kia đều cầm gậy bóng chày xông lên, giơ tay đập về phía đầu Trương Trần. Lần này nếu như đánh trúng thì chỉ e Trương Trần sẽ không bò dậy nổi.
“Mấy trò vớ vẩn”, Trương Trần không thèm nhìn mà nắm chặt nắm đấm xông lên.
Lúc này, gậy bóng chày cũng thành gậy gỗ, điều này khiến mấy tên kia ngây người tại chỗ. Dường như bọn chúng vẫn chưa thoát ra khỏi vẻ chấn động kinh hãi kia.
Nhưng Trương Trần không cho chúng thời gian phản ứng lại. Anh nhấc chân phải lên, còn chân trái làm điểm tựa chính, sau đó đá về phía ngực của gã cầm gậy đó.
Bụp! Chỉ nghe thấy tiếng trầm nặng. Thân người tên đó bay ra ngoài, còn đập lên người mấy tên còn lại. Tên bị Trương Trần đá trúng thì ngực đã bị lõm thành vết thương lớn, có thể nhìn rõ cả dấu chân.
Mọi người có mặt ở đây đều hít một hơi lạnh. Đây còn là người nữa không, uy lực của chân mà kinh khủng vậy?
“Người đâu, người đâu, chém chết nó cho tao”, nhưng đám người nhà họ Hàn hình như nhìn quen những cảnh này rồi nên không thể hù dọa họ được.
Hàn Minh Hà hét lớn và rồi từ phía xa có đám chạy lại. Trong tay đám người này đều cầm dao sắc, trên người còn toát ra sát khí lạnh băng.
Rõ ràng đám người này là con át chủ bài của nhà họ Hàn. Nếu như trong tay chưa từng nhuốm máu thì không thể có khí thế như này được.
Trương Trần hét lớn một tiếng rồi như con sói khát máu. Hai mắt của anh đỏ ửng, toàn thân như toát lên khí thế kinh người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ngay lập tức, Trương Trần đã lao vào nhóm người đó. Từng chiêu của anh căn bản không có quá nhiều không gian nhưng hoàn toàn toát ra sức lực và tốc độ kinh người.
Cùng với tiếng vang giòn thì con dao chém kia cũng bị Trương Trần bẻ gãy. Chỉ thấy tay anh giơ lên, con dao đó lập tức bay lên không trung.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, tiếng cắt chém vang lên, đồng thời trên không trung cũng bắn ra tia máu.
Trương Trần ném dao ra rồi chém rời cánh tay và bả vai của ba người ra. Nếu như không phải là anh kiểm soát được góc độ thì chỉ e ba người này đã rơi đầu rồi.
“Hàn Minh Thiên! Ông chết chắc rồi, hôm nay nhà họ Hàn nhất định phải tan cửa nát nhà. Ông chắc chắn quyết tử với tôi chứ?”
Trương Trần lại chém rời tay của một người khác. Trên người anh toàn là máu, ánh mắt hung dữ nhìn Hàn Minh Thiên. Nhìn hướng chỉ của dao trong tay anh thì đó là về phía ngực Hàn Minh Thiên.
Trương Trần lúc này như một mãnh thú khiến Hàn Minh Thiên không kìm nổi giật giật mí mắt, lớn tiếng quát: “Trương Trần! Cậu có biết hậu quả là thế nào không?”
“Hậu quả?”, Trương Trần cười khinh bỉ, cười lạnh nói: “Một mình tôi diệt cả nhà họ Hàn, ông nói xem tôi có thể có hậu quả gì chứ?”
“Tôi hỏi lại lần nữa, ông có rút người đi không?”
Hàn Minh Thiên tức giận đến nỗi ngực phập phồng. Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có người ‘đơn phương độc mã’ giết đến nhà họ Hàn của ông ta, đã thế còn ép ông ta phải làm việc mình không muốn.
Nếu như ông ta gật đầu thì nhà họ Hàn sau này sao đứng vững ở tỉnh An Hoa nữa, ông ta cũng làm sao làm gia chủ được?
“Giết”, Hàn Minh Thiên thốt ra một chữ, rõ ràng ông ta đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi.
“Ông ơi, thằng ranh đó không đơn giản đâu. Chỉ e đám người này không làm gì được hắn đâu”, một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi đi đến phía sau Hàn Minh Thiên, sầm mặt xuống nói.