“Ông cứ yên tâm!”, đám đông nhà họ Phương vội vàng gật đầu.
“Được rồi, có gì cần cứ nói thẳng!”
Sau khi Mã Tam Phong rời đi, bầu không khí trong nhà họ Phương rất ngột ngạt. Muốn tìm chứng cứ quả thực không dễ dàng, họ cũng không chắc chắn có phải Phương Thủy Y làm hay không, ban nãy chỉ có thể đón ý hùa theo Mã Tam Phong mà thôi.
Thế nhưng, cho dù không dễ dàng tìm kiếm cũng phải tìm, nếu không nhà họ Phương sẽ toi đời mất.
...
Trong văn phòng của tập đoàn Triệu thị, Trương Trần ngồi trên ghế ông chủ, Triệu Chí Hào đứng bên cạnh không ngừng cười hề hề.
Ban đầu khi Trương Trần đưa phương thuốc cho ông ta, ông ta không coi ra gì, chỉ vì ngại uy lực của nhà họ Hạ cùng với việc nơi này vốn đứng tên của Trương Trần nên mới miễn cưỡng thử một lần.
Nào ngờ sau khi có được thành phẩm, hiệu quả tốt đến thế, đúng là nhặt được tiền mà.
“Cậu Trương, tất cả nghe theo lời cậu dặn. Tôi tuyên bố với bên ngoài đây là phương thuốc do tập đoàn Triệu Thị nghiên cứu ra”, Triệu Chí Hào nói.
Trương Trần gật đầu, hiện tại anh không thể quá phô trương, mọi chuyện đều dùng danh nghĩa của Triệu Chí Hào để làm cũng là lựa chọn không tồi, mà Trương Trần chỉ đứng đằng sau thao túng.
“Ông cố gắng sắp xếp, không cần nói với tôi mấy chi tiết nhỏ đâu, ông cứ toàn quyền xử lý!”
“Đã hiểu!”, Triệu Chí Hào gật đầu, cũng không còn khúc mắc trước đây. Lúc này, ông ta cảm thấy việc mình giao hết toàn bộ tài sản cho Trương Trần, hơn nữa còn đi theo Trương Trần là sự lựa chọn vô cùng đúng đắn.
Ngoài ra, người được lợi vẫn là ông ta, Hoài Bắc này không phải chỉ có một mình Triệu Chí Hào. Nhưng bây giờ, với thành phẩm được làm ra dựa theo đơn thuốc này, ông ta có thể đảm bảo tài sản của họ sẽ tăng lên gấp đôi trong một thời gian ngắn, không đến ba năm sẽ thu hết cả Hoài Bắc này về tay.
Nhưng Triệu Chí Hào càng không dám sơ suất, Trương Trần tùy tay là có thể lấy ra một đơn thuốc “kinh khủng” như thế. Ông ta cũng phải cố gắng lập được thành tích của mình, nếu không thì bản thân thật sự không theo kịp bước chân của Trương Trần.
Bàn bạc xong, Trương Trần lái xe rời đi. Triệu Chí Hào có ý đổi một chiếc xe có thể đại diện thân phận cho Trương Trần, sau khi Trương Trần lắc đầu từ chối, anh bèn lái chiếc xe nhỏ cũ kĩ về lại biệt thự.
Bãi đậu xe dưới tầng hầm, lúc này vài người dân sống ở đó vẫn chưa tan làm nên còn rất nhiều chỗ đậu xe. Trương Trần tùy ý đỗ xe, vừa mở cửa ra, anh đã nghe thấy tiếng ồn ào vang lên cách đó không xa.
Trương Trần cũng không để ý, chắc mấy bà cụ xung quanh rảnh rỗi tụ tập lại nói chuyện mà thôi
Anh vừa định cất bước rời đi thì bên kia bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh. Tiếng hét này khiến trái tim Trương Trần bỗng thắt lại, anh xoay người lại nhìn: “Thủy Y?”
Trương Trần nhíu chặt mày, bước nhanh về phía trước, rẽ qua một khúc cua thì thấy một đám người xuất hiện trước mặt.
Anh nhìn qua đó, có khoảng chừng mười mấy bà cụ tầm năm mươi đến tám mươi, còn có mấy thanh niên đang ngồi xổm bên cạnh nữa.
“Bà cụ Hình, có lẽ Phương Thủy Y không trộm đồ của bà, cô gái người ta không đến nỗi trộm vòng tay của bà đâu?”
“Đúng vậy, cũng chẳng là đồ đáng tiền gì, bà như vậy hơi quá rồi đấy!”
Mấy bà cô vây quanh chỗ đó nhìn mặt Phương Thủy Y đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã thì có
người còn nói giúp cô vài câu.