"Hả?", Trương Trần nhìn qua, chỉ thấy người được gọi là Trương Thiên Lỗi mang vẻ mặt căm ghét, hất tay Trương Quốc Hồng đang khoác lên tay mình ra.
"Cô à, bộ vest này của cháu rất đắt, cô cũng đừng làm bẩn nó chứ!"
"Phải rồi, là cô sai, nhưng cô thật sự không hề trộm đồ, cháu phải tin cô!", Trương Quốc Hồng vội vàng nói.
Trương Thiên Lỗi bật cười một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: "Dù sao thì cô cũng mang họ Trương, thường dùng tài nguyên của dòng họ để giúp đỡ nhà mình. Nhà họ Trương có nhiều của cải, mấy thứ này coi như là bố thí cho nhà cô, người trong nhà cũng chẳng nói gì, thế nhưng không ngờ rằng cô lại quen thói, lần trước còn dám trộm đi cây trâm phượng gia truyền trong nhà. Tự cô suy nghĩ cho kỹ đi!"
Trương Quốc Hồng sốt ruột đến mức sắp khóc. Phương Thiên Bàng cũng không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Lỗi Lỗi, cô của cháu không nói dối đâu!"
"Hừ, Trương Quốc Hồng là người thế nào, hàng xóm láng giềng ở đây có ai không biết chứ!", bỗng nhiên có người khe khẽ nói, xem ra Trương Quốc Hồng cũng không được đánh giá tốt ở đây.
Trương Thiên Lỗi khẽ nhíu mày, nói sao thì Trương Quốc Hồng cũng là người nhà họ Trương bọn họ, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e rằng sẽ làm tổn hại đến thanh danh nhà bọn họ.
"Cút hết đi!", Trương Thiên Lỗi nhìn những người hóng chuyện xung quanh rồi lạnh giọng nói, sau đó phất tay. Những vệ sĩ ở đằng sau anh ta lập tức lấy côn điện ra, hiển nhiên nếu có người không chịu cút thì phải chuẩn bị tinh thần chịu đòn đi!
Mấy người kia không phục nói kháy nhưng cũng không dám nán lại. Từ khí thế của người đàn ông này, bọn họ có thể nhìn ra được người này tuyệt đối là cậu ấm của dòng họ lớn, không thể đắc tội được!
“Ha ha, đủ rồi đấy Trương Quốc Hồng, tôi đã đuổi hết những người không liên quan đi rồi, bà không sợ mất mặt nhưng tôi sợ, đây cũng là lý do mà tôi ăn nói hòa nhã với bà thế này. Chắc bà cũng biết tính cách của đám người trong nhà rồi, chỉ cần bà hiểu chuyện một chút thì cũng nên giao chiếc trâm phượng ra đây!”
Trương Thiên Lỗi mỉm cười, giọng điệu của anh ta chẳng khác nào đang giáo huấn cháu trai, đây mà là con cháu gì chứ, rõ là ông nội!
“Cô không lấy trộm thì giao thế nào?”, Trương Quốc Hồng quát lên!
Trương Thiên Lỗi cũng cảm thấy không vui, anh ta nói bằng giọng lạnh lùng: “Những gì cần nói thì tôi đã nói cả rồi, bây giờ tôi nể mặt bà một lần nữa, bà không lấy ra cũng không sao, nhưng đến trước lễ mừng thọ của ông nội mà bà còn không quyết định thì đừng trách nhà họ Trương tuyệt tình!”
“Đừng nói là nhà họ Phương đã đá các người ra rồi, cho dù nhà họ Phương che chở các người, chỉ cần nhà họ Trương nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ để dìm chết các người!”
“Chúng ta đi!”, Trương Thiên Lỗi hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người đi!
Xảy ra chuyện này, tâm trạng của mọi người đều bị phá hỏng. Không có gì bất ngờ xảy ra, Trương Quốc Hồng lại mắng Phương Thiên Bàng một trận, sau đó ai về nhà nấy!
Phương Thủy Y cũng chẳng có tâm trạng nào nữa, Trương Trần thảnh thơi dựa vào sô pha, căn bản chẳng hề đặt chuyện này trong lòng!
Nếu Trương Quốc Hồng tới tìm anh, anh sẽ nể mặt Phương Thủy Y và không từ chối, nếu không tìm anh thì anh càng nhàn nhã, sẽ chẳng nhúng tay vào quá nhiều!
Buổi chiều, tâm trạng của Phương Thủy Y tốt hơn nhiều rồi, cô nhận được thông báo rằng công ty của cô đã qua bước xét duyệt đầu tiên, chính thức có công ty dưới danh nghĩa của mình!
Không giống với lúc ở nhà họ Phương, công ty này thực sự thuộc về cô. Mặc dù vẫn còn người đầu tư khác, nhưng cô có quyền lên tiếng tuyệt đối, khiến cô cảm thấy vô cùng hưng phấn!
“Tôi phải tới xem địa chỉ công ty, anh ở nhà một mình đi!”, tâm trạng của Phương Thủy Y không tệ, hiếm khi cô không thúc giục Trương
Trần ra ngoài tìm việc như thế!