Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Trương Trần đã xông lại phía Hàn Minh Thiên. Xem ra quả nhiên muốn giết ông ta rồi.

“Nổ… Nổ súng”, Hàn Minh Thiên sợ hãi, hô lên kiểu thất thanh. Nhưng chỉ thấy một đường kim vút đến, súng còn chưa kịp nổ.

“Nổ súng đi, các người còn ngây ra làm gì?”, Hàn Minh Thiên sợ đến nỗi luống cuống, lập tức quát lớn.

“Chắc chúng không bóp cò được nữa rồi”, Trương Trần cười hì hì lộ ra hàm răng trắng bóng.

Nếu như ban nãy mọi người kinh ngạc với võ thuật của Trương Trần, còn lúc này thì biến thành kinh ngạc. Sao đám người kia lại không dùng súng được? Lẽ nào là làm phản rồi?

Nhưng họ rất nhanh vứt đi suy nghĩ này, vì giờ đây đám kia dường như đều thương lượng xong, hết kẻ này đến người kia ngã xuống.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, mọi người trong nhà họ Hàn cảm thấy đầu óc tê dại, đến gia chủ tầm hiểu biết sâu rộng như Hàn Minh Thiên cũng ngây người ra. Cảnh này đúng là nằm ngoài tưởng tượng của ông ta.

“Ông Dương! Ông biết đây là chuyện gì không?”, cậu chủ nhà họ Điền kinh hãi không kém gì đám người nhà Hàn Minh Thiên. Hắn cũng không hiểu là chuyện gì hoặc nói cách khác, đây là việc con người làm được sao?

Dường như tất cả mọi người đều nhìn về phía người già kia, còn Hàn Minh Thiên càng như nắm được cọc cứu mạng.

Đúng thế, phía sau ông ta vẫn còn nhà họ Điền mà!

Người già đó trầm ngâm, nói: “Cậu chủ có từng nghe nói đến kim phong huyệt chưa?”

“Kim phong huyệt gì?”, cậu chủ Điền nghi hoặc hỏi, còn những người khác cũng nhìn lại với ánh mắt không hiểu.

Người già đó nhìn Trương Trần, nói: “Kim phong huyệt là một thủ pháp nhưng để làm được cái này thì vô cùng khó khăn. Đầu tiên Đông y phải cao siêu, hiểu được từng huyệt vị trên cơ thể người, tiếp đến là có đủ lực ở cánh tay và mắt”.

“Tôi cũng từng nghe nói đến sự lợi hại của Đông y rồi. Nếu như tôi đoán không nhầm thì ban nãy thằng nhóc kia xoay người rồi bàn tay sờ vào hông. Thông thường trong Đông y họ hay để kim trong túi vải rồi cất ở hông, còn lúc này những tên bắn súng kia vô tình trúng phải kim này rồi”.

“Phụt”, cậu chủ Điền bật cười nói: “Ông Dương, ông cứ thuyết sách ở đây vậy. Ông cứ nói thẳng là thằng ranh kia nội công giỏi, có thể vô hình làm bị thương người khác, giậm một cái là bay lên 300m là được”.

“Hai cái đầu tiên thì có thể làm được, ở một trình độ nào đó mà nói thì hắn thật sự đã đạt được đến cảnh giới đó rồi”, người già nói với vẻ nghiêm túc.

Tất cả mọi người nghe thấy thì đờ người ra. Cách nói này giống như diễn ở trong phim vậy, đây cũng là lần đầu tiên họ biết đến. Còn có thể vô hình đánh người khác bị thương, vậy ai đánh lại được? Gặp phải kiểu này thì nhận thua cho xong, còn đánh đấm gì nữa?

Mặc dù cậu chủ Điền cảm thấy có chút huyền ảo nhưng vẫn gật đầu. Người già này là cao nhân mà nhà họ Điền nhờ các mối quan hệ mới mời về được, vì vậy ông ấy mới chịu ở lại làm việc cho nhà họ Điền, võ công cũng cao siêu. Có thể nói là mọi thứ hoàn hảo.

Nếu ông ấy đã nói thế thì cậu chủ Điền cũng nghe là như vậy.

“Vậy ông Dương có nắm chắc phần nào không?”, cậu chủ Điền nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Hàn Minh Thiên, hỏi.

Trong mắt nhà họ Điền thì nhà họ Hàn cũng không phải là danh gia vọng tộc, cũng chỉ như con chó của họ thôi. Nếu như có tác dụng thì hắn cũng không ngại giúp một lần.

“Nếu như thủ đoạn của hắn có từng đấy thôi, vậy tôi nắm chắc mười phần. Nhưng những người học võ có ai mà không có trợ thủ, trước khi bị đánh ngã xuống đất thì không ai dám nói mình nắm chắc cả”, người già suy nghĩ một lát rồi nói.

“Như này đi! Cậu chủ cứ về trước đi, có chuyện gì quan trọng thì hôm khác nói. Đến lúc chẳng may xảy ra gì bất trắc thì tôi lo lắng…”.

“Được, vậy làm phiền ông Dương rồi”, cậu chủ Điền gật đầu, thân phận của hắn tôn quý hơn những người có mặt ở đây. Hiện giờ có ‘biến số’ như Trương Trần thì tất nhiên hắn phải tránh đi chút.

Rất nhanh, cậu chủ Điền nhìn Trương Trần một cái thật lâu rồi dẫn mấy người trẻ tuổi rời đi.

Hàn Minh Thiên lập tức đứng bên cạnh người già kia, khẩn cầu nói: “Ông Dương, làm phiền ông rồi”.

“Không có gì, đối tác với nhau mà”, người già đó khoát tay rồi ném áo sang một bên, nhìn Trương Trần với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Chàng trai, cậu cũng giỏi lắm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK