Đám người Nam Kim Cương đồng loạt nhìn về phía Triệu Chí Hào. Mặc dù tập đoàn Mạt Lâm có tiềm lực rất lớn, bọn họ mà tách lẻ ra thì cũng không dám đắc tội, nhưng có nhà họ Hàn dẫn đầu, bọn họ chẳng e sợ Triệu Chí Hào.
Người nhà họ Trương cũng đổ dồn ánh mắt về phía Triệu Chí Hào, mặc dù ngay từ đầu bọn họ đã biết đám Triệu Chí Hào tới là để chống lưng cho Trương Trần và Phương Thủy Y, nhưng bây giờ chuyện này thật sự xảy ra, đối mặt với những gia tộc tỉnh An Hoa, muốn chống lại bọn họ cũng cần dũng khí khá lớn.
"Ha ha", Triệu Chí Hào bỗng nở nụ cười, ông ta nói: "Không hẳn là nhúng tay vào, chỉ có điều tôi đã nhận sự ủy thác của người khác, nếu không đưa ra chứng cứ xác thực thì các ông không đưa người đi được đâu".
"Cái gì? Triệu Chí Hào nhận ủy thác của người khác nên mới tới đây? Ở Hoài Bắc còn có ai có thể sai sử được ông ta?", một người trong nhà họ Trương lập tức nói một cách ngạc nhiên.
"Còn là ai được nữa, dùng mông nghĩ cũng biết. Mặc dù Triệu Chí Hào đang quản lý tập đoàn Mạt Lâm, nhưng chỉ cần điều tra sơ qua là sẽ biết đằng sau Triệu Chí Hào vẫn còn người khác, người đó mới là ông chủ thật sự của Mạt Lâm!", có người đáp lời.
"Trời ạ, gia đình Phương Thủy Y gặp vận may gì thế này...".
Sắc mặt của đám Hàn Minh Hà cũng rất khó coi, ngay trên địa bàn của bọn họ mà một người từ Hoài Bắc tới lại nói rằng bọn họ không thể đưa người đi được?
"Anh Hàn này, vụ này phải xử thế nào đây?", nhìn thấy tình huống này, mấy người Nam Kim Cương cũng không đưa ra quyết định được.
Hàn Minh Hà lắc đầu, bọn họ không ngờ Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn lại tới đây, hiện tại ai chẳng biết tiềm lực của tập đoàn Mạt Lâm, nhà họ Hàn bọn họ cũng không muốn đắc tội.
"Đợi một lát sao xem, bây giờ tôi cũng không quyết định được", Hàn Minh Hà nói.
"Chờ ai?", mấy người Nam Kim Cương hỏi.
"Bố vợ của anh Cả tôi", Hàn Minh Hà nói chậm rãi.
Trương Thiên Lỗi đã báo trước với Hàn Đông Vũ, Hàn Đông Vũ đã nói với ông ta là cứu viện của Trương Trần tới, vậy nên để chắc chắn, ông ta đã kể lại cho anh Cả của mình biết, đây không phải là chuyện tiền nong nữa rồi.
Con cháu nhà bọn họ bị một thằng nhóc tới từ vùng khác thắng mất nhiều tiền như thế, còn thắng kỳ lạ như vậy, nếu cho qua chuyện này thì bọn họ biết giấu mặt vào đâu?
Đương nhiên, tất cả còn phải xem bên nào có thế hơn. Nếu Triệu Chí Hào không tới, dựa vào nhà họ Hàn, nhà họ Nam, nhà họ Hoàng và mười mấy gia tộc lớn nhỏ khác, kiểu gì nhà họ Trương cũng phải cúi đầu, nhưng tình huống hiện tại lại khác.
Vẻ mặt của đám Nam Kim Cương trở nên ngưng trọng, họ ngạc nhiên nói: "Là người đó hả?"
Hàn Minh Hà gật đầu, nhà họ Hàn bọn họ có thể vượt mặt những gia tộc khác, không thể không kể đến công lao của bố vợ anh Cả ông ta, bao nhiêu con đường đều do bố vợ của anh Cả khơi thông, ngay cả ở thủ đô, bố vợ ông ấy cũng có quyền lên tiếng nhất định.
Có ông ấy chống lưng, những người này chỉ là con kiến mà thôi.
Ở đằng sau, Trương Thiên Lỗi nhìn Hàn Đông Vũ một cái, Hàn Đông Vũ gật đầu nhẹ, chỉ trao đổi bằng mắt rồi lại tỏ ra như không quen biết nhau.
Vốn dĩ bọn họ chẳng phải bạn thân, nói rằng mối quan hệ của các gia tộc này khá tốt thì cũng chỉ là trong tình huống không có xung đột về lợi ích, mà người thôi thúc anh ta bắt tay với Hàn Đông Vũ chính là Trương Trần - cái gai trong mắt của cả hai người họ.
Lúc này, bên ngoài bỗng vọng tới tiếng cười to, nghe có vẻ khá già dặn. Đám Hàn Minh Hà và Nam Kim Cương mừng như mở cờ, người nhà họ Trương cũng nhìn về phía cửa.
Một ông lão khá đứng tuổi sải bước vào trong. Ông ta mặc sườn xám nam, bện tóc đằng sau gáy, có dáng vẻ khá phóng khoáng. Trên khuôn mặt già cả nhăn nheo là một đôi mắt sắc bén, khiến mọi người không dám coi thường.
"Chú!", Hàn Minh Hà cất tiếng gọi, đám Nam Kim Cương cũng vội vàng chào hỏi một cách cung kính.
Ông cụ thản nhiên gật đầu rồi đi vào phòng khách, nhìn ông cụ Trương rồi cười nói: “Trương Khánh Long, ông tổ chức việc vui mà không nói với tôi gì cả, đúng là không có nghĩa khí chút nào!” Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !