“Vu Ấu Hoa, còn cả Chu Nhân Kiệt nữa”, Nhiễm Minh Nhật liếc mắt sang, nói: “Các ông có muốn lấy được phương thuốc của công ty Mạt Lâm không?”
Thình thịch!
Trái tim hai người kia run lên, bọn họ nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy khát vọng trong mắt nhau, đó không chỉ là một phương thuốc, mà còn đại diện cho lợi ích khổng lồ.
Đừng nói là bọn họ, cho dù tính cả Long Quốc, cho dù là những gia tộc quyền lực ở thủ đô, ai mà chẳng muốn có được nó?
Tất cả đều là tiền của bất tận!
“Có!”, Chu Nhân Kiệt gật đầu thẳng thừng, cho dù y thuật của ông ta khá tốt thì vẫn chưa đạt tới trình độ tự điều chế ra phương thuốc, nhiều nhất là ông ta chỉ kế thừa trí tuệ của các bậc tiền bối Trung y, còn việc sáng tạo ra thì thực sự là quá khó khăn.
Vu Ấu Hoa cũng gật đầu, mặc dù thân phận của ông ta hơi mẫn cảm, nhưng người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, chỉ một triệu là có thể làm anh giết em trai, vậy nên lợi ích lớn thế này đủ để mạo hiểm.
“Được lắm”, Nhiễm Minh Nhật cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Vừa hay bọn họ có hai phương thuốc, các ông mỗi người đại diện cho một cái, nhà họ Nhiễm tôi chỉ chia phần trăm, nơi này vẫn là do các ông làm chủ!”
“Nhưng, nhưng cho dù chúng ta lấy được thì cũng không hợp pháp, hơn nữa Bạch Thu Nghiệp thì sao?”, Chu Nhân Kiệt hỏi dò.
“Tôi sẽ tìm người nghĩ cách về mặt pháp luật, Bạch Thu Nghiệp thì chỉ là một con chó vô dụng, chuyện đơn giản như vậy mà còn làm hỏng, ông ta chỉ xứng gặm xương thôi!”
“Sao? Chẳng lẽ ông Chu chịu nhường lợi ích của mình cho ông ta hả?”, Nhiễm Minh Nhật cười nói.
“… Cậu chủ Nhiễm nói rất đúng, ông ta gặm xương là được rồi!”, Chu Nhân Kiệt vội vàng nói.
“Ha ha ha, nói được lắm, lợi ích nằm đó rồi, nhà họ Nhiễm sẽ không bạc đãi hai ông, hiện tại chính là lúc để các ông góp sức. Chó không thể so với người được, tôi cũng tin tưởng thực lực của hai người!”
Trái tim Chu Nhân Kiệt và Vu Ấu Hoa đập thình thịch, Nhiễm Minh Nhật tự tin như thế thì hiển nhiên là đã có sách lược, bọn họ cũng không cảm thấy lạ, dù sao các mối quan hệ của Nhiễm Minh Nhật ở Nam Sơn rộng hơn sự tưởng tượng của bọn họ nhiều.
“Xin cậu hãy ra lệnh”, Chu Nhân Kiệt vội vàng nói tiếp.
Nhiễm Minh Nhật hài lòng gật đầu, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, nói một cách lạnh lùng: “Các ông hãy nói phương thuốc là của các ông, tôi đã giao một số tư liệu cho một đội ngũ luật sư hàng đầu của Long Quốc, bọn họ có thể giúp các ông. Vu Ấu Hoa, chuyện ông cần làm là đánh sập Mạt Lâm cho tôi, bất kể dùng cách gì!”
“Tôi hiểu!”, Vu Ấu Hoa gật đầu nói: “Tôi sẽ đi làm ngay!”
…
Sáng sớm hôm sau, xưởng thuốc của tập đoàn Mạt Lâm đang vội vàng vận hành.
Các công nhân chuyên nghiệp đi tới đi lui kiểm nghiệm thuốc thành phẩm. Triệu Chí Hào giám sát các công việc đâu ra đấy, xoa đôi mắt khô khốc của mình. Đêm qua ông ta không ngủ chút nào, vẫn luôn ở đây giám sát.
Đến ngày hôm nay, còn bốn mươi tám tiếng nữa là tới thời hạn giao hàng, hàng của bọn họ còn thiếu khá nhiều, cho dù vận hành suốt bốn mươi tám tiếng liên tục thì cũng chỉ có thể nói là miễn cưỡng kịp giờ.
Vậy nên nơi này không thể xảy ra chuyện gì được, ông ta nhất định phải đích thân giám sát.