Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại, điều lão cần làm là dùng hết sức của mình, dù cho Trương Trần kia có sử dụng Thiên Hàng Cửu Châm, nhưng nếu như năng lực của Trương Trần không đủ, thì tất cả cũng chỉ là vô ích!

Công chúng hoan hô, trên đài thi đấu Trương Trần và Kim Lăng Quốc đều bỏ ngoài tai mọi thứ, chuyên tâm châm cứu!

Chỉ thấy kim vàng trên ngón tay Trương Trần khẽ rung động, mồ hôi trên mặt anh đổ như mưa, nhưng anh không hề quan tâm!

Kim Lăng Quốc ở bên cạnh cũng là một đối thủ ngang tầm.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Trương Trần bắt đầu rút kim vàng ra, ngay tức khắc, bệnh nhân đó liền mở mắt, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi!

Khoảnh khắc này, tiếng hoan hô dần hạ xuống, mọi thứ thay bằng sự im lặng, một bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt gần như sớm đã không còn dấu hiệu nào của sự sống, thực sự đã tỉnh lại dưới tay của Trương Trần!

Bọn họ không tiếp tục hoan hô nữa, vì sự hoan hô lúc này đã không còn cách nào thể hiện được hết sự kích động của bọn họ rồi.

"Làm tốt lắm...", bộ trưởng Vương ngồi phía dưới, mặc kệ địa vị của mình mà hét lớn lên.

Người bệnh vừa tỉnh lại của Trương Trần lập tức có người khiêng xuống, còn người nhà bệnh nhân thì biết ơn vô cùng, nếu không phải vì giờ ở đây không thích hợp lắm, bọn họ có lẽ cũng sẽ không chịu rời đi.

"Cây châm thứ ba sâu hơn một mi-li, cây châm thứ năm nông hơn một mi-li, tần suất giao động nhanh lên chút nữa!", Trương Trần nhìn về phía Kim Lăng Quốc nói.

Kim Lăng Quốc kinh ngạc, ngay lập tức làm theo lời Trương Trần nói.

Chỉ một lúc sau, bệnh nhân của Kim Lăng Quốc cũng tỉnh lại, Kim Lăng Quốc ngây người, nếu không có sự gợi ý của Trương Trần, lão có lẽ còn phải tốn thêm nửa giờ nữa mới làm bệnh nhân tỉnh lại!

"Tôi... Tôi thua rồi", vừa hoàn hồn lại, Kim Lăng Quốc cay đắng nói, lão có nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình học y cả đời, cuối cùng lại thua một đứa nhóc mới hơn 20 tuổi, nghĩ đến sự mỉa mai giễu cợt trước đây, lão cảm thấy thật mất mặt!

"Thắng rồi, thắng rồi, thần y vô địch, rạng danh Long Quốc", vô vàn người kích động giơ tay lên, cuộc thi này cuối cùng cũng kết thúc rồi, nước Hàn khi tới thì uy phong lắm, bọn họ chỉ cần có ba hiệp, liên tiếp thắng cả ba hiệp đã phản công một cách ngoạn ngục.

Khắp người Chu Viên Viên rung động, cô thở ra một hơi dài, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười, còn bộ trưởng Vương thân là tổng phụ trách, lúc này trên mặt chỉ còn lại nụ cười ngốc ngếch!

Sau khi âm thanh ồn ào dần lắng xuống, Kim Lăng Quốc hướng về phía Trương Trần cúi đầu thật sâu, lão lập tức cảm thấy mặc cảm tự ti.

Cuộc thi này đã không còn gì hồi hộp nữa, chỉ là, vẫn còn thiếu chút nghi thức cuối mà thôi!

Ban giảm khảo nhìn Trương Trần đầy kính phục, sau đó một người đại diện trực tiếp đi xuống, cầm lấy micro định công bố người chiến thắng trong cuộc thi lần này.

"Không cần đâu", Trương Trần đột nhiên lên tiếng, làm cho vị giám khảo ngẩn người.

Trương Trần thu gọn kim vàng của mình, nói: "Tôi đối với thắng thua không quá quan tâm, và tôi cũng chỉ là đại diện cho chính mình mà thôi, về phần mọi người có mặt ở đây, tôi không xứng, và cũng không dám đại diện cho Long Quốc, lần này tới tham dự chỉ là vì một lòng hướng về đông y, giờ đây đã làm được rồi, vậy nên cũng không làm phiền mọi người nữa".

Khi micro vừa hạ xuống, mọi người đều trừng mắt ngạc nhiên, rõ ràng giờ đã thắng rồi, mà lại không công nhận, như vậy không phải là công cốc sao!

"Kẻ nào trước đây nói thần y Trương không xứng đáng đại diện cho Long Quốc, cậu ấy không xứng

đáng thì mày xứng đáng chắc, rốt cuộc là kẻ nào, tốt nhất là tự mình cút ra đây xin lỗi mau!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK