Mặc dù người được gọi là bà cụ Hình kia không còn trẻ nhưng tính tình lại khá nóng nảy. Nghe người ta nói vậy, bà ta như một con sư tử nổi giận: “Chính là cô ta trộm! Vòng tay của cô ta giống hệt của tôi, sao lại không phải, nào có chuyện trùng hợp như thế chứ”.
“Lần trước tôi thấy mẹ cô ta làm chuyện khiến người ta ghê tởm, bị người ta phát hiện thì phải quỳ xuống cầu xin. Tôi thấy cả nhà cô ta đều là loại người đó, không chừng tiền mua căn biệt thự kiểu nhỏ cũng là trộm được đấy!”
Bà cụ Hình nói như thể chính mắt mình thấy, còn lấy điện thoại ra đưa hình vòng tay cho mọi người xem!
Kiểu dáng của vòng tay trên hình quả thật giống y hệt vòng tay Phương Thủy Y đang đeo, chẳng qua sắc mặt mọi người hơi kỳ lạ. Vừa nhìn đã biết vòng tay đó chỉ dành cho mấy cô gái khoảng hai mươi tuổi đeo, một bà lão năm sáu mươi tuổi đeo là muốn cưa sừng làm nghé à!
Nhưng khi thấy con trai bà cụ Hình vạm vỡ, rắn chắc, không ai dám nói ra để tự tìm phiền phức.
“Đồ đê tiện, rốt cuộc cô có thừa nhận hay không. Tôi thấy cô cũng khá xinh nhưng lại là một con khốn!”, bà cụ Hình lại hỏi Phương Thủy Y.
“Tôi không trộm đồ của bà!”, Phương Thủy Y oan ức nói, hơn nữa bà cụ Hình nói mẹ cô như vậy, giọng của cô cũng trở nên lạnh lùng hơn.
“Cô còn không thừa nhận?”, bà cụ Hình trừng mắt, thấy bà ta lại sắp tát mình, Phương Thủy Y đã nhịn một lần rồi, nào có thể để bà ta một tấc lấn thêm một thước. Lúc này, cô giơ bàn tay trắng nõn lên chặn lại, một tay khác nắm lấy gương mặt bà cụ Hình.
“Ôi, giết người, giết người…”, nào ngờ bà cụ Hình còn chưa bị thương gì mà đã lớn tiếng hét lên ăn vạ.
“Cút đi, con khốn kiếp!”, con trai bà cụ Hình vừa cao to vừa khỏe, hắn bước lên kéo bà cụ Hình lại rồi đạp vào bụng Phương Thủy Y, tiện tay còn tát cho cô một cái.
Người khác không chịu nổi muốn tiến đến nói vài câu nhưng lại không có ai dám tự tìm phiền phức.
Mấy người đàn ông ngồi xổm ở một bên không nhìn nổi nữa, nhíu mày nói: “Vương Nhị Ngưu, một tên đàn ông cao to như cậu lại ra tay quá đáng với phụ nữ vậy à?”
“Quá đáng bà nội mày!”, Vương Nhị Ngưu mắng một tiếng, khinh bỉ nói: “Sao nào, thấy con khốn này xinh nên mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
“Cũng phải, người đàn ông của cô ta là một tên vô dụng, các cậu nhân cơ hội này không chừng có thể sung sướng một phen đấy, được lợi còn có thể không tốn tiền!”
Mấy người đàn ông đó đỏ mặt, họ quả thực muốn xảy ra chút chuyện gì đó với Phương Thủy Y nhưng bây giờ lại không còn ý nghĩ này nữa. Họ vừa muốn khuyên nhủ vài câu, chỉ nghe Vương Nhị Ngưu hừ một tiếng: “Chỉ cần các cậu không sợ ngày nào đó xảy ra tai nạn xe thì có thể đến thử!”
Lúc này, không còn ai dám nói gì nữa, nhà Vương Nhị Ngưu có một người anh hoành hành trong giới xã hội đen. Thời buổi bây giờ, ai dám tự tìm phiền phức, suốt ngày cứ sống trong lo sợ, nhất thời làm anh hùng lợi chẳng bằng hại.
“Nhị Ngưu, mẹ khó chịu, cô ta đánh mẹ bị thương, nhất định phải trả hai trăm ngàn tiền thuốc men!”, bà cụ Hình đứng đó, cả người không nhìn thấy một vết sẹo. Mọi người đều không khỏi cảm thấy khinh thường, người này không biết xấu hổ gì hết.
Nhưng Vương Nhị Ngưu lại nghiêm túc gật đầu, nhìn Phương Thủy Y nói: “Cô đưa hai trăm ngàn tiền thuốc men đây là có thể đi!”
“Tôi không có tiền, hơn nữa tại sao tôi phải đưa tiền thuốc, bà ta chẳng hề hấn gì cả!”, trong lòng Phương Thủy Y dâng lên nỗi oan ức, nước mắt càng không ngừng rơi như mưa khiến người khác nhìn mà đau lòng không thôi.
“Không có tiền thì lột đồ của con tiện nhân này ném lại đây đi, tôi phải để mọi người thấy rốt cuộc cô ta lẳng lơ đến mức nào!”, bà cụ Hình tức giận nói, Phương Thủy Y còn dám đánh lại, bà ta phải để Phương Thủy Y chịu gấp trăm lần.