Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người khiến cô ta sùng bái, kính phục, thậm chí cam tâm tình nguyện bái làm sư phụ, lại là một tên vô dụng ư?

“Nhược Tuyết, chính, chính hắn đã cứu tôi ư?”, một người đàn ông cao lớn với cái mũi khoằm như chim ưng cất tiếng hỏi.

Nhược Tuyết gật gật đầu, nhìn về phía trước với vẻ lo lắng, không hề đáp lời.

“Cút xuống ngay, đây là nơi để cậu tới gây rối à?”, đôi nam nữ sau lưng Kim Lăng Quốc quát ầm lên.

Sắc mặt Kim Lăng Quốc cũng rất khó coi, đột nhiên có một thằng hề bước lên, họ coi lão là gì chứ?

Trong cơn tức giận, Kim Lăng Quốc quát: “Long Quốc đối đãi với bạn bè quốc tế như thế ư? Tôi từ nơi xa xôi tới đây, để rồi phải nhận lời hồi đáp như vậy ư?”

Cùng với lời chất vấn đầy phẫn nộ của Kim Lăng Quốc, tiếng mắng chửi trong sảnh lớn như muốn lật tung nóc nhà, không ai không chỉ trích Trương Trần không xứng đáng lên sân khấu, mắng anh làm mất mặt Long Quốc, đòi ném anh ra ngoài.

“Ôi, cái thằng nhóc ngốc nghếch này, bây giờ đã biết hậu quả chưa!”, Tiền Sinh Bình thở dài.

“Làm thế nào, làm thế nào đây, tên ngốc này, đã bảo anh đừng đến cơ mà!”, Chu Viên Viên đứng một bên cũng sốt ruột siết chặt nắm đấm. Lúc này, nếu cô ta quay đầu lại, chắc chắn sẽ nhìn thấy gương mặt già nua tức đến mức nổ tung của Chu Nhân Kiệt.

Nghe thấy vô số tiếng mắng chửi, Trương Trần chỉ mỉm cười, không hề để tâm. Anh nhìn thẳng vào Kim Lăng Quốc: “Kim tiên sinh, người Hàn bổng các ông lẽ nào không hiểu phép lịch sự sao!”

“Trước hết, quả thực tôi không thể, cũng không dám đại diện cho Long Quốc, chỉ là tôi từng học vài chiêu của thầy Tiền, trước khi mở màn muốn làm nóng bầu không khí, cũng muốn xem xem thế hệ trẻ của Hàn y thế nào. Đương nhiên, nếu có thể, cũng muốn thỉnh giáo Quỷ Thủ tiên sinh một phen!”

“Xin hỏi một câu, với tư cách là người yêu mến và học hỏi Đông y, tôi làm như thế có sai không? Hay nói cách khác, đám Hàn bổng các ông đã quen dùng mấy câu chửi bới để giao lưu với người khác rồi?”

Sau một tràng ngôn từ rất đúng mực của Trương Trần, hội trường bỗng chốc im phăng phắc, Kim Lăng Quốc cũng phải nghiêm túc nhìn nhận lại anh.

Không thể không thừa nhận, những lời nói của Trương Trần kín kẽ không một kẽ hở. Anh vừa bước lên đã lấy thân phận của thế hệ sau, tự xưng muốn làm nóng bầu không khí trước cuộc thi, mà chỉ nhận về những lời mắng chửi của họ. Trương Trần dùng “thỉnh giáo”, mà chỉ nhắc tới thế hệ trẻ của Hàn y, điều này không có vấn đề gì, càng không sỉ nhục tới Kim Lăng Quốc.

Đám người của Long Quốc cũng chấn động vì cách ứng xử của Trương Trần đến mức không nói nên lời, không thể ngừng khen trong lòng. Chỉ với vài câu ngắn ngủi đã đem hết lễ độ của Long Quốc biểu hiện ra ngoài, tiện thể so bì vấn đề thái độ của đám Hàn bổng.

“Trương Trần này không đại diện cho Long Quốc, chỉ đại diện cho y thuật trong lòng mình! Tại đây tôi xin phép thỉnh giáo Hàn y, không biết các vị có dám thử không?”, Trương Trần nghiêm giọng hỏi.

Kim Lăng Quốc nghiến răng ken két, người sau lưng lão cũng chỉ muốn tát chết Trương Trần. Lời nói của Trương Trần khiến chúng không thể nào rút lui được, dù không muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.

“Thắng thua tính thế nào đây?”, qua một hồi lâu, Kim Lăng Quốc trầm giọng hỏi.

Nếu Trương Trần không đại diện cho Long Quốc, vậy thì cho dù lão thắng cũng không thể nào giẫm lên thể diện của Long Quốc được, thế thì hà tất lão phải thi tài cùng Trương Trần chứ!

“Khà khà, Kim tiên sinh cũng nghe thấy rồi đấy, những người phía sau tôi không cho tôi đại diện Long Quốc, tôi cũng không dám. Vì thế, đây chỉ là cuộc thi trên danh nghĩa cá nhân tôi thôi. Nếu tôi thua, từ nay xin thề không nhắc tới hai chữ “đông y” nữa. Nếu như tôi thắng, cũng chỉ là ăn may thôi, các ông cứ tùy ý!”, Trương Trần bình tĩnh đáp.

“Thầy ơi, đừng đồng ý với nó, nó không xứng đáng đâu!”, người

phía sau Kim Lăng Quốc nghiến răng nghiến lợi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK