Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Ái Hoa lại gọi Trương Trần là cậu Trương? Là họ nghe nhầm hay thế giới này thay đổi rồi.

Người có phản ứng lại nhanh nhất là Trương Lập. Ông ta đã không còn tâm tư tính toán việc ban nãy mình bị ăn tát, ông ta chỉ muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Anh Trần, tại sao anh lại gọi thằng vô dụng này cung kính thế, hôm nay anh làm sao vậy?”

“Trương Lập, còn cả tất cả người trong nhà họ Trương, tôi cảnh cáo các người, nếu các người còn dám nói xấu cậu Trương một câu thì đừng trách Trần Ái Hoa tôi trở mặt, phát động chiến tranh thương mại”, Trần Ái Hoa nói thẳng khiến mọi người như hoài nghi về cuộc đời. Thời gian trước nhà họ Trần còn cùng với nhà họ Hàn gây phiền phức cho Trương Trần, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?

“Trần Ái Hoa, lời anh nói hơi quá chăng, lẽ nào thật sự tưởng rằng nhà họ Trương chúng tôi sợ anh sao?”, bà cụ Trương đứng ra nói.

Thay vì ngồi nghĩ sao Trần Ái Hoa lại làm vậy, hiện giờ bà ta là người quản nhà họ Trương thì coi trọng thể diện nhà họ Trương hơn. Nếu câu này là nhà họ Điền nói thì bà ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng nhà họ Trương và nhà họ Trần cũng tương đương nhau thì Trần Ái Hoa dựa vào đâu mà nói ra câu này?

“Bà cụ Trương, bà đang thử lòng quyết tâm của tôi sao?”, Trần Ái Hoa nói. Hôm nay kể cả ông ta có lỗi với nhà họ Trần của ông ta thì cũng phải sống chết đứng về phía Trương Trần. Tiền không còn thì có thể kiếm lại nhưng nếu người bị phế rồi thì toi đời luôn.

Bà cụ Trương sững người ra, đám người nhà họ Trương cũng thế. Tên Trần Ái Hoa này vì Trương Trần mà định đấu đến cùng với nhà họ Trương, không chết không thôi?

“Trần Ái Hoa, tôi hỏi anh, anh thật sự biết hắn là ai?”, bà cụ Trương hỏi.

“Cậu ấy là cậu Trương”, Trần Ái Hoa nói.

“Cái gì mà cậu Trương, nó là thằng ở rể của nhà họ Trương, là thằng vô dụng. Nó là thằng cầm đầu gây họa cho cậu chủ nhà họ Hàn, trước đó nhà họ Trần của anh cũng tìm nó tính sổ đây, anh quên chuyện này rồi sao?”, bà cụ Trương trầm giọng nói. Bà ta thật sự nghi là Trần Ái Hoa đã trúng tà, nếu không thì tất cả chuyện này thật khó giải thích.

Trước đó hai bên còn đối đầu, giờ nhìn kiểu này, nhà họ Trần lại bắt đầu bảo vệ Trương Trần, mâu thuẫn trước đó lẽ nào quên rồi sao?

“Đúng vậy chú Trần, hắn lừa hơn ba mươi triệu của con trai chú đấy”, một người con gái nhà họ Trương cũng lên tiếng nói.

Trần Ái Hoa thật sự muốn giết người vào lúc này. Ông ta không phải đến vì chuyện này, đứa ngốc này lại như rắc muối lên vết thương.

Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn bà cụ Trương, nói từng chữ rõ ràng: “Bà lão, niệm tình bà tuổi cao tuổi nên tôi không động đến bà. Nhưng nếu bà dám nói xấu cậu Trương thì hôm nay tôi sẽ cho bà vào quan tài sớm chút đấy”.

“Còn về chuyện trước đây là tôi không đúng, tôi đến xin lỗi với cậu Trương đây”, Trần Ái Hoa không quan tâm đến sắc mặt khó coi của nhà họ Trương trực tiếp khom người 90 độ với Trương Trần.

“Cậu Trương, trước đây là Ái Hoa có mắt như mù, mong cậu đại lượng. Tôi cũng đã đánh gãy hai chân của thằng con bất hiếu của tôi rồi”.

Trương Trần thì không nói lời nào, coi như là không nghe thấy.

Trần Ái Hoa toát hết mồ hôi, một lúc sau, ông ta cắn răng rồi quỳ xuống trước mặt Trương Trần.

Ông ta cũng tính đến mặt lợi và hại. Hiện giờ thể diện đã không còn quan trọng nữa rồi, ông ta cũng được coi là nhân vật cầm lên được thì buông xuống được, nếu không thì cũng không đến được ngày hôm nay. Vứt bỏ thể diện, giữ được nhà họ Trần, đây là lựa chọn sáng suốt.

“Cậu Trương! Xin cậu thứ lỗi, sau này nhà họ Trần mặc cậu chỉ huy, không dám có oán trách gì”, Trần Ái Hoa lại nói.

“Xảy… Xảy ra chuyện gì vậy, ai có thể nói cho tôi biết không?”, sắc mặt nhà họ Trương biến đổi, vô cùng đặc sắc. Đến cả Trương Khánh Long cũng sững người ra. Trần Ái Hoa cũng tương đương với nhà họ Trương, đến ông ta cũng gọi là cậu em Trần, bây giờ không ngờ ông ta lại quỳ trước mặt Trương Trần.

“Thằng nhóc này có thân phận gì chứ?”, Trương Khánh Long trong đầu có một dấu hỏi lớn.

“Lần sau không có ngoại lệ đâu, nếu không thì hậu quả chắc ông biết rồi đấy”, cuối cùng thì Trương Trần cũng lên tiếng nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng.

Nhưng Trần Ái Hoa không để ý gì mà vội vàng gật đầu, nói: “Cậu Trương yên tâm, sau này nhà họ Trần chính là con dao của cậu”.

“Được rồi, đứng lên đi, nền nhà lạnh lắm”.

“Cảm ơn cậu Trương quan tâm”, Trần Ái Hoa như trút được gánh nặng, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Ông ta hiểu rằng, kiếp nạn lớn nhất của nhà họ Trần cũng qua rồi.

“Trần Ái Hoa, ông đánh người của tôi, lẽ nào không cho tôi một lời giải thích sao?”, lúc này Điền Dã sầm mặt nói.

“Cậu là ai?”

“Điền Dã”, sắc mặt Điền Dã sầm lại. Mặc dù gã không có địa vị trong nhà họ Điền lắm nhưng không ngờ Trần Ái Hoa lại không biết đến nhà họ Điền và không biết đến gã nên gã thấy mình thật mất mặt.

“Ha ha! Thì ra là vậy. Đã thế thì tôi hỏi cậu, sao cậu lại bảo người động đến cậu Trương?”

“Ha ha”, Điền Dã cũng cười, nói: “Tôi muốn đánh một tên vô dụng cũng phải báo cáo với ông sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK