“Hắn ta chính là Trương Trần?”, người nhà họ Điền ngồi ở bên trong chú ý đến tình huống này nên lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy! Thưa cậu Điền Dã, đây chính là thằng ranh đã từng đắc tội với Mạc Khai Sam”, Trương Lập nói.
“Câm mồm”, Trương Khánh Long liếc nhìn con trai mình, sau đó lại nhìn Điền Dã, nói: “Cậu Điền, chuyện này không liên quan đến Trương Trần, mong cậu đừng bận tâm”.
“Cái ông già chết tiệt này, ông muốn đẩy nhà họ Trương vào chỗ chết sao, sao ông càng lúc càng hồ đồ vậy?”, bà cụ Trương mắng mỏ rồi đi ra.
Trương Trần hại nhà họ Trương thành ra như này, hiện giờ nhà họ Điền giúp đỡ nhà họ Trương, đây đúng là cơ hợi tốt để chuyển mình, bà ta chỉ mong Trương Trần đi chết đi.
Điền Dã cũng lắc đầu, cười lạnh nói: “Ông cụ Trương, Mạc Khai Sam và nhà họ Điền chúng tôi có mối quan hệ sâu sắc. Không những chúng tôi không động gì đến nhà họ Trương mà còn bắt đầu hợp tác với các người. Đây đã là cho các người thể diện lắm rồi, tên Trương Trần này nhất định phải giao cho bọn tôi”.
“Bố à, bố đừng cố chấp như vậy chứ. Quyết định của mẹ mới là đúng, chúng ta đều vì nhà họ Trương, hà tất phải vì một tên người ngoài này chứ”, Trương Lập nói.
Theo như những người ở nhà họ Trương, vì một thằng con rể vô dụng mà đắc tội với nhà họ Hàn đã là không sáng suốt rồi, chứ đừng nói là nhà họ Điền đích thân đến.
“Trương Trần, việc mà cậu làm cậu không gánh nổi lại muốn nhà họ Trương chúng tôi bảo vệ cậu. Cậu có còn là đàn ông nữa không? Nhà họ Trương nợ cậu sao?”, Trương Thông hỏi.
“Nếu nhà họ Trương không tiện ra tay thì chúng tôi đến cũng vô ích rồi”, Điền Dã nói.
“Cậu Điền, thật sự xin lỗi”, nghe thấy vậy, Trương Lập lập tức nói lời xin lỗi. Trong trường hợp như này, họ căn bản không có cách nào. Nếu như nhà họ Điền đích thân ra tay vậy thì càng tốt. Lần này xem Trương Khánh Long còn có thể nói gì được.
“Không sao đâu, nếu các người đã cho thấy rõ thái độ vậy là đủ rồi, còn lại cứ giao lại cho tôi”, Điền Dã cười ha ha, nói. Sau đó khẽ vỗ tay một cái. Lúc này có một đám người lên phía trước.
“Trương Trần, tôi biết anh có năng lực và mối quan hệ. Nhưng trong mắt nhà họ Điền chúng tôi thì cũng chỉ như truyện cười mà thôi. Nếu như anh biết điều thì tự mình chui vào cốp xe đi, có lẽ vẫn còn đường sống”, lời nói vừa dứt thì gã ấn chìa khóa xe trong tay, cốp xe BMW liền mở ra.
“Nhóc con, đứng sau lưng tôi đi. Nếu ông già này đã chém gió mấy ngày liền với cậu thì nhất định sẽ làm, trừ khi lão già này nuốt được cục tức này”, Trương Khánh Long kéo Trương Trần, nói. Đây không phải là lời nói suông mà ông ta thật sự muốn bảo vệ Trương Trần.
“Bắt lại cho tôi, đánh gãy hai chân rồi nhét vào cốp xe, đợi tôi xử lý”, Điền Dã lên tiếng, chỉ một câu nói mà như xử tội tử hình vậy, như quyết định lấy mạng Trương Trần.
“Vâng”, đám người đó gật đầu rồi bao vây Trương Trần. Còn Trương Trần đặt tay lên trên túi ở hông, chuẩn bị ra tay.
Lần này anh đến là muốn dùng cách đơn giản nhất để giải quyết phiền phức ở đây. Nhưng lúc anh định rút kim vàng ra thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dừng tay hết lại cho tôi”, giọng nói đầy gấp gáp, tiếp đó chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên chạy vào.
Ông ta hơi mập chút, trên đầu đều là mồ hôi, thở hổn hển đi vào cửa lớn nhà họ Trương.
Mọi người nhìn lại, thấy người đến thì kinh ngạc. Sao tối nay, người này lại đến vậy?
Trương Lập thì vội lên, cười nói: “Anh Trần, mời vào trong”.
Người này chính là gia chủ của nhà họ Trần, Trần Ái Hoa. Nhưng ông ta không thèm để ý Trương Lập mà chạy đến trước mặt những kẻ muốn ra tay với Trương Trần, sau đó ông ta giơ tay lên.
Cái tát vang giòn khiến mọi người sững người ra, sắc mặt Điền Dã lập tức trầm xuống. Dù sao thì ông ta cũng đánh người của gã.
Đám người nhà họ Trương cũng giật giật mí mắt, không hiểu Trần Ái Hoa về phe nào.
“Anh Trần, anh làm vậy là có ý gì? Tôi coi anh là khách nhưng hình như anh không hiểu quy tắc thì phải?”, Trương Lập trầm giọng hỏi.
“Bốp”, nhưng khiến mọi người không ngờ là Trần Ái Hoa đáp lại Trương Lập là một cái bạt tai.
Ông ta có ý gì thì bản thân ông ta biết rõ nhất. Từ sau khi Trương Trần rời khỏi nhà họ Hoàng, họ rất nhanh đã có được tin tức.
Đám gia tộc gây phiền phức cho Trương Trần, đặc biệt là tên dẫn đầu của nhà họ Hàn đã bị tiêu diệt.
Chuyện này nếu không phải gia chủ nhà họ Hoàng nói cho ông ta thì ông ta cũng không dám tin.
Luận về thực lực và mối quan hệ thì họ không so được với nhà họ Hàn. Vì thế, sau khi Trần Ái Hoa cảm ơn nhà họ Hoàng trong điện thoại thì lập tức đi tìm tung tích của Trương Trần. Tận dụng mọi mối quan hệ, sau khi tìm hiểu mới biết Trương Trần đến nhà họ Trương.
“Cậu Trương, khiến cậu phải sợ hãi rồi”, Trần Ái Hoa cung kính khom lưng nói với Trương Trần. Cảnh tượng này khiến mọi người suýt rơi con ngươi xuống đất.