“Đúng vậy, Mỹ Hân, tôi thấy tên này đang gạt mọi người thôi. Cô ăn một miếng cho anh ta xem, nếu không có vấn đề gì, mấy anh đánh anh ta”, một thanh niên tóc vàng lớn tiếng nói.
“A Vỹ, sao cậu thô tục vậy?”
“A Vỹ nói vậy cũng không sai, nếu tên này muốn gạt thì chúng ta sẽ không bỏ qua cho anh ta”.
Đám người Đoàn Tân Nguyên nhao nhao nói, họ muốn Tôn Mỹ Hân vạch trần Trương Trần.
Tôn Mỹ Lâm cũng khó hiểu nhìn Trương Trần nói: “Anh nói thẳng đi!”
“Cô hỏi cô ta xem có phải khi ăn dừa thì có cảm giác hơi buồn nôn, hơn nữa đầu cũng hơi choáng!”, Trương Trần nói: “Nếu đúng như vậy thì không thể ăn”.
“Chị, em không có”, không đợi Tôn Mỹ Lâm hỏi, Tôn Mỹ Hân đã vội nói.
Trương Trần lắc đầu cũng không nói thêm gì, lúc này đã hoàn toàn chứng thực chuyện Trương Trần lừa gạt người.
“Trương Trần, có phải anh nhìn lầm rồi không?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi.
Trương Trần nhíu mày sau đó lắc đầu, khẳng định nói: “Tôi không thể nhìn lầm được, nếu không cũng uổng công làm nhiều năm như vậy. Rất đơn giản, em gái cô đang nói dối, còn tại sao cô ta nói dối thì cô phải hỏi cô ta rồi”.
Dù giọng của Trương Trần không lớn nhưng vẫn đủ để người trong phòng VIP nghe được.
Lúc này Đoàn Tân Nguyên đập bàn mắng: “Mịa nó, cái tên lừa đảo này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Mỹ Hân, có phải như anh ta nói không?”
“Có phải hay không trong lòng cô tự rõ. Còn cái bánh này, thật sự không thể ăn, tôi không còn gì để nói nữa.”, Trương Trần nói.
Tôn Mỹ Lâm cũng nhíu mày, chẳng qua chỉ là một miếng bánh kem thôi, cô ta nói: “Mỹ Hân, em đừng ăn nữa, về nhà chị mua cho em cái khác”.
“Chị Mỹ Lâm, anh ta là tên lừa đảo, chị còn tin anh ta à?”, Đoàn Tân Nguyên hơi đố kỵ nói. Cái tên khốn này có cái gì mà có thể khiến Tôn Mỹ Lâm che chở cho anh ta vậy chứ?
“Chị, em không sao, chị yên tâm!”, Tôn Mỹ Hân nhìn bạn học của mình, sau đó cắn một miếng bánh kem.
Nếu cô ta nghe lời của chị mình thì sẽ khiến bạn của cô ta mất mặt. Cô ta còn phải học ba năm nữa, không thể đắc tội với người ta vì chút chuyện nhỏ này được.
“Tốt, Mỹ Hân lợi hại ghê!”, một cô gái hét lên, những người khác cũng khinh bỉ nhìn Trương Trần, giống như đang hỏi phản ứng mà anh nói đâu?
“Đúng là thiếu kiến thức!”, Trương Trần thản nhiên nói, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng VIP, anh chẳng hơi sức đâu mà tức giận với đám người này.
Thấy vậy, Tôn Mỹ Lâm cũng đuổi theo ra ngoài. Mặc dù Tôn Mỹ Hân hơi buồn nhưng vẫn ở lại chơi với bạn của mình.
Bên ngoài, Trương Trần thấy trời cũng đã tối, chắc bên Tôn Khuê Minh đã chuẩn bị gần xong rồi.
Tôn Mỹ Lâm đi đến cạnh Trương Trần, cô ta do dự một lát mới nói: “Mỹ Hân không sao, lúc tôi ra ngoài, nó vẫn ổn”.
“Ngoài trúng độc nặng, cô đã từng thấy ăn thứ gì thì sẽ lập tức gây chết người chưa?”, Trương Trần hỏi ngược lại.
Lúc này, trong phòng VIP vang lên tiếng thất thanh. Tôn Mỹ Lâm vội vàng chạy vào, mở cửa ra chỉ thấy Tôn Mỹ Hân nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.