Ánh mắt Trương Trần bình tĩnh quét qua Mạnh Thanh Vân, thản nhiên nói: “Có chuyện gì sao?”
Mạnh Thanh Vân liếm môi một cái, nhìn xung quanh không có người, lên trước một bước, nhỏ giọng nói: “Tôi đến từ Thượng Đô, chỉ cần thần y Trương giúp tôi thì muốn cái gì, thần y chỉ việc lên tiếng. Anh thấy sao?”
“Ố?”, Trương Trần cười híp mắt nhìn Mạnh Thanh Vân.
Hắn không nói vòng vo, nói thẳng luôn: “Thần y Trương! Chỉ cần anh làm gián đoạn thời gian, đừng ra tay cứu Trương Quốc Hồng hoặc nói cho Phương Thủy Y và mọi người biết anh là do tôi tìm đến. Nếu sau này anh muốn lên Thượng Đô, tôi sẽ mở đường giúp anh, anh thấy sao?”
Trương Trần chau mày, anh không ngờ Mạnh Thanh Vân lại ác độc đến vậy. Để Phương Thủy Y có cảm tình với mình mà hắn dám nghĩ ra cách như này.
“Nhà họ Mạnh ở Thượng Đô là cái thá gì?”, Trương Trần lạnh lùng nói.
Mạnh Thanh Vân ngây người ra, lẽ nào vị thần y này chưa từng nghe đến nhà họ Mạnh ở Thượng Đô?
Dù sao thì gia tộc ở Long Quốc cũng có quá nhiều nhưng thật sự có thực lực thì không phải nhiều. Hắn cười, giải thích: “Anh có biết tập đoàn Mạt Lâm ở Hoài Bắc không? Nhà họ Mạnh của tôi ở Thượng Đô cũng tầm như vậy”.
Trương Trần thay xong quần áo vô trùng, Trương Quốc Hồng không còn nhiều thời gian nữa, anh không có hứng thú nói tiếp với Mạnh Thanh Vân nên lúc này kéo cửa phòng, hừ lạnh nói với các bác sĩ ở bên ngoài: “Kẻ này là ai vậy, ai cho hắn tự ý vào phòng?”
“Thần y Trương xin chớ nóng giận”, đám bác sĩ này coi thần y Trương là thần tượng nên vừa thấy anh nổi nóng là lập tức có hai người lên trước kéo Mạnh Thanh Vân ra.
“Bảo vệ đâu! Lôi kẻ này ra ngoài”, một bác sĩ có địa vị khá cao hạ lệnh.
“Thần y Trương! Anh thật sự không cân nhắc đến những lời tôi nói sao? Anh đừng lấy tiền đồ của mình ra quyết định chứ?”, Mạnh Thanh Vân hét lên.
“Nhà họ Mạnh lấy ở đâu ra dũng khí lớn thế?”, Trương Trần cười lạnh thầm nói. Nếu như tên Mạnh Thanh Vân này biết một thân phận khác của anh thì không biết hắn sẽ nghĩ thế nào?
Lúc lôi Mạnh Thanh Vân ra ngoài, Trương Trần lớn bước đi vào trong phòng phẫu thuật, các y tá đã chuẩn bị xong lúc này đẩy những đồ cần cho cấp cứu, sau cùng là các bác sĩ tài năng của bệnh viện.
Họ muốn tận mắt nhìn xem vị thần y Trương này sẽ trổ tài như nào.
Phương Thủy Y đứng ở cửa phòng phẫu thuật với vẻ mặt tiều tụy.
Khó khăn lắm mới mời được Trương thần y tới thì lại gặp chuyện trên đường đi, có phải đây là ý trời không?
"Thủy Y, con đừng sốt ruột, nhất định Trương thần y sẽ tới kịp!", Phương Thiên Bàng cầm chặt tay Phương Thủy Y, như thể đang an ủi cô, hoặc là đang tự động viên mình.
Phương Thủy Y ngơ ngác gật đầu, cho dù Trương thần y tới thật thì người ta có chịu nể mặt giúp cô không?
Lúc này, trên hành lang phía xa xa vọng tới những tiếng hô: "Tránh đường, Trương thần y tới rồi..."
Đôi mắt của Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng sáng rực lên. Bọn họ nhìn sang đầu hành lang bên kia, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo khẩu trang được mọi người bủa vây, đang bước về phía này.
Những bác sĩ giỏi trong bệnh viện đều nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái và bội phục, nhưng Phương Thủy Y lại cảm thấy tuyệt vọng.
"Bố à, anh ta, anh ta chính là Trương thần y sao?", Phương Thủy Y lắp bắp hỏi.
Phương Thiên Bàng ngơ ngác gật đầu rồi nói: "Chắc là thế, sao vậy?"
"Hình như anh ta, anh ta là anh Cổ - ông chủ của Mạt Lâm!", giọng nói của Phương Thủy Y hơi run rẩy.
"Sao lại thế được? Thủy Y, con có chắc là mình không nhầm lẫn gì chứ?", nghe vậy, Phương Thiên Bàng thấy thấp thỏm. Mặc dù ông ta không có mặt trong cuộc họp ở tập đoàn Mạt Lâm lần trước, nhưng cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhà họ Phương gài bẫy người ta, còn có ý đồ với cổ phần của tập đoàn Mạt Lâm, có thể nói là đã đắc tội người ta thật rồi. Nếu ông chủ Cổ chính là Trương thần y, liệu người ta có rộng lượng đến mức cứu vợ ông ta không?
Lúc này Trương Trần đang được mọi người vây quanh, cách bọn họ càng lúc càng gần.
Phương Thủy Y ngẩn ngơ nhìn một lát rồi nói chắc chắn: "Đúng là ông chủ Cổ đó rồi, con không nhầm đâu. Anh ta thích đeo khẩu trang, khí chất lạnh lùng, khiến người ta khó đoán, nhất định không thể nhầm được!"
Phương Thủy Y cắn chặt hàm răng, như thể đã hạ quyết tâm, cô đi về phía Trương Trần.
"Cô này là ai? Đừng có ngáng đường!"
"Phó viện trưởng, cô ta là người nhà của bệnh nhân".
"Cô là Phương Thủy Y hả? Không tránh ra mau lên, để lỡ dở bệnh tình của mẹ cô thì cô hối hận cũng chẳng kịp đâu!"
Đám bác sĩ nhao nhao nói. Phương Thủy Y nhìn "Trương Trần" rồi bỗng quỳ bịch xuống đất.
Mọi người cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi lại nghĩ chắc người nhà bệnh nhân này muốn cám ơn Trương thần y, vậy nên bọn họ định bảo cô nhường đường trước rồi cám ơn sau, dù sao bệnh nhân mới là quan trọng nhất.