Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện này… Sao có thể thế được, đó chẳng phải là con ngựa ốm sao?”

“Cậu chủ Hàn… Cậu chủ Hàn, chuyện này là thế nào?”

“Cậu chủ Hàn, không phải cậu cố ý nhường Trương Trần đấy chứ?”, mọi người đều nhìn về phía Hàn Đông Vũ, bởi vì đây là sân chơi của gã, gã là người hiểu về tình hình của những con ngựa nhất.

“Mẹ kiếp”, Hàn Đông Vũ thầm mắng trong lòng, vẻ mặt đờ đẫn. Gã đã thử nghiệm con ngựa bệnh đó rồi nhưng chưa từng thấy nó dũng mãnh như này.

Trương Trần thì cười híp mắt nhìn con ngựa mình đã chọn. Khi anh dùng đến Cửu Chuyển Kim Châm, đừng nói là con ngựa ốm kia, ngay cả con lừa cũng có thể biến thành hỏa tiễn nhanh như này.

May là ở đây không có bác sĩ, chứ để họ biết được Trương Trần dùng loại kim này để ngựa chạy nhanh hơn thì nhất định sẽ trói Trương Trần lại và đánh cho một trận mất.

Còn Phương Thủy Y vốn không ôm hi vọng gì, cô coi như không biết chuyện Trương Trần giữ tiền phòng thân cho riêng mình, thua thì cũng thua rồi. Nhưng lúc này cô cũng không kìm được kích động đứng dậy, giậm một cái rồi bổ nhào lên người Trương Trần.

“Ngựa của chúng ta… Ngựa của chúng ta lợi hại quá….”.

“Ha ha”, Trương Trần cũng bật cười, ngửi mùi hương mê người của người đẹp khiến toàn thân anh như phát điên.

Người đẹp trong tay, xe xịn tiền nhiều đều ở trước mặt anh, cảm giác này… Thật thích!

“Không….”, cuối cùng một tiếng kêu khó tin vang lên. Con ngựa bệnh mà mọi người vốn nghĩ là sẽ thua, lúc này đã vượt qua Hãn Huyết bảo mã số 1 và húc văng sợi dây màu đỏ.

“Ông… Lại đây cho tôi”, Hàn Đông Vũ tức giận đến nỗi mặt méo mó, không ngờ Trương Trần lại thắng được, thắng ngay trước mặt gã. Còn mấy tên ngu kia thì tưởng mình đã nhường Trương Trần nữa. Có ai mà rộng lượng đến mức nhường cả hàng trăm triệu cho người khác chứ?

Hàn Đông Vũ nắm chặt lấy cổ của quản gia, hét lớn: “Nói cho tôi biết, đây là thế nào?”

“Cậu chủ… Tôi cũng không biết, con ngựa đó chúng ta đã định bán nó rồi, cậu cũng biết mà”, quản gia nói với vẻ vô tội.

“Ha ha, nói như vậy thì Trương Trần có ngày hôm nay đều nhờ các vị rồi, tôi thấy ngại quá đi”, Trương Trần cười ha ha rồi nhét thẻ ngân hàng và tiền mặt vào trong túi.

“Vợ à, em còn ngây ra đó làm gì, chỗ này đều là của mình đấy, lấy đi”, Trương Trần nhìn Phương Thủy Y đang đờ đần, nói.

“Á? Của chúng ta sao?”, Phương Thủy Y có chút không tin. Khi thấy Trương Trần gật đầu nghiêm túc thì cô mới bắt đầu đặt tiền vào trong túi của mình, khuôn mặt nhỏ tươi như hoa.

Lần này… Phát tài rồi.

“Ừm! Cậu chủ Minh, cậu chủ Nam, còn cả cậu chủ Hàn nữa, chơi cũng chơi rồi, chúng tôi về trước nhé. Không sao, chúng tôi đi bộ cũng được, coi như rèn luyện thân thể”.

Trương Trần cười hì hì, thu tiền lại rồi dắt tay vợ định rời đi.

Một nhóm người lập tức lên trước chặn trước mặt Trương Trần, thần sắc của bọn họ đều âm trầm bất định.

Trương Trần là một kẻ nhà quê, vậy mà sau khi đến đây chẳng khác nào đánh vào mặt họ. Tiền cầm rồi, giờ lại định đi dễ dàng như thế, làm sao có thể thế được? Thể diện của họ sẽ vứt đi đâu?

“Anh Trương! Có ai chơi cá cược mà như anh không, mới thắng một trận mà đi luôn thì không phù hợp lắm nhỉ. Ít nhất anh cũng phải cho người khác cơ hội gỡ lại chứ?”, Hàn Đông Vũ cười nói. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK