Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện thành phố vào buổi tối vẫn sáng trưng, nơi như thế này cơ bản cả năm không có ngày nào tắt điện.

Trong phòng bệnh nguy cấp, Trương Quốc Hồng đang hôn mê trên giường bệnh, Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng ngồi trông nom bên cạnh với vẻ mặt phờ phạc.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cánh cửa bị đẩy ra. Mạnh Thanh Vân mang hoa quả và sữa tươi vào.

"Xin lỗi nhé Thủy Y, bây giờ tôi mới làm xong, bác gái thế nào rồi?", Mạnh Thanh Vân hỏi với vẻ mặt lo lắng.

"Bố, đây là bạn học cũ của con, chính anh ấy đã giúp chúng ta nộp viện phí", Phương Thủy Y giải thích, Phương Thiên Bàng vội vàng cám ơn.

Mạnh Thanh Vân chỉ cười không nói gì. Lúc hắn tới nộp tiền thì được báo là đã có người nộp rồi, dùng mông để nghĩ cũng biết là ai, nhưng hắn sẽ chẳng nói ra.

"Thủy Y, để bố trông nom mẹ con cho. Bạn con tới rồi, lại còn giúp chúng ta nữa, con ra ngoài trò chuyện với cậu ấy đi, muộn rồi, đừng để lỡ nhiều thời gian của cậu ấy!", Phương Thiên Bàng nhỏ giọng nói.

Phương Thủy Y gật đầu. Hai người đi ra ngoài, ánh đèn đường lấp lóe, Mạnh Thanh Vân nhìn vào một quán ăn nhỏ, cười nói: "Vẫn chưa ăn cơm đúng không? Tùy tiện ăn chút gì đi, tôi không quan tâm là quán lớn hay quán nhỏ, điều quan trọng là ăn với ai thôi".

"Được", đúng là Phương Thủy Y chưa ăn cơm, bởi vì cô cứ mải lo chuyện của Trương Quốc Hồng.

Đúng lúc này, năm mươi người đàn ông lặng lẽ ập ra từ trong bóng đêm, tay cầm mã tấu, cứ thế tới gần Mạnh Thanh Vân.

"Giết!", bất chợt, trong đám bọn họ có một giọng nói vang lên.

Đám người cầm mã tấu đồng thời chạy tới bao vây Mạnh Thanh Vân.

"Cậu chủ!", một ông lão bỗng xuất hiện bảo vệ Mạnh Thanh Vân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Thủy Y cũng sợ tái mặt.

Mạnh Thanh Vân xua tay, chẳng mấy bận tâm. Hắn cầm tay Phương Thủy Y, kéo cô vào một ngõ nhỏ, nói: "Thủy Y, đừng lo, cô cứ ở yên đây, để tôi xử lý!"

"Nhưng anh..."

"Không sao, cứ yên tâm là được!", Mạnh Thanh Vân cười một tiếng.

Cách đó xa xa, trên một tòa nhà cao tầng, Tôn Khuê Sơn dập tắt tàn thuốc, cầm kính viễn vọng nhìn rồi cười nói: "Rốt cuộc tên Mạnh Thanh Vân này là ai vậy? Đúng là không biết chết sống là gì!"

"Ai mà biết được!", Triệu Chí Hào thở dài một hơi, nói: "Ông nói xem, có phải gia đình Trương Quốc Hồng Phương Thủy Y tiện lắm không?"

"Đừng có nói lung tung, trong lòng Trương Trần có giới hạn, nhưng cậu ấy dính vào gia đình như thế đúng là buồn nôn thật!"

Hai người vừa trò chuyện vừa cầm kính viễn vọng quan sát.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ mở to mắt nhìn. Trong tầm mắt của bọn họ, Mạnh Thanh Vân và ông lão cạnh hắn đánh đấm lia lịa, người của ông ta thì đổ như ngả rạ.

"Biết võ? Tay đánh cận chiến?", Tôn Khuê Sơn cảm thấy nặng nề, thấy người của mình ngã lăn liên tục, ông ta lập tức lấy điện thoại ra, nhưng rồi lại đặt xuống.

Nơi này cách nhà họ Tôn quá xa, hoàn toàn không kịp điều người.

"Rút lui!", Tôn Khuê Sơn mở tai nghe ra và quát to.

"Muốn đi à?", trên con đường trước bệnh viện, Mạnh Thanh Vân cười khẩy. Ngay sau đó, hắn giẫm chân xuống mặt đất, cả cơ thể bay lên không trung, chân phải giơ thẳng ra, đánh ngã ba người cuối cùng.

Mạnh Thanh Vân vỗ tay, nói với ông lão bên cạnh: "Bác Tiền, theo ý của bác thì những tên này do ai phái tới?"

"Theo tôi thấy những người này ra tay rất tàn nhẫn, hẳn là người của nhà họ Tôn!", bác Tiền nói bằng giọng khàn khàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK