Ông ta mở điện thoại, âm thanh phỏng vấn của Triệu Chí Hào vọng ra.
Sắc mặt của bà cụ Phương nghiêm nghị hẳn: “Tam gia, ông có ý gì vậy, ông cho rằng nhà họ Phương đưa phương thuốc cho người khác ư? Ngày nào cũng có người nghiên cứu về bệnh tim mạch, chuyện này có gì kỳ lạ đâu?”
Mã Tam Phong khinh khỉnh hừ một tiếng: “Những gì bà nói, tôi đều biết. Nhưng bà không thấy quá trùng hợp à? Hôm qua tôi mới lấy được phương thuốc, hôm nay nhà họ Triệu đã mở buổi họp báo, thậm chí thành phẩm cũng đã có rồi!”
“Như thế cũng không thể chứng minh chúng tôi đã đưa phương thuốc cho người khác được!”, bà cụ nhà họ Phương đáp trả.
“Hờ hờ, nếu tôi có thể khẳng định bà đã đưa đơn thuốc cho người khác, tôi còn đứng đây nói chuyện ôn hòa với bà như thế à? Chỉ sợ nhà họ Phương đã biến mất lâu rồi! Nhưng bà cũng không cần nóng ruột, tôi đã cho người mua một phần thành phẩm với giá cao. Nếu thành phần được hóa nghiệm ra giống hệt với đơn thuốc mà các người ghi chép, nhà họ Phương các người...”
“Hờ hờ!”, nói đến đây, Mã Tam Phong khẽ cười nhạo: “Không cần đến Trương Trần ra tay, chỉ trong một ngày thôi, tôi sẽ cho các người tan cửa nát nhà, Mã Tam Phong này nói được làm được”.
“Nghe điện thoại đi!”, không màng vẻ khó coi trên mặt người nhà họ Phương, Mã Tam Phong ngồi xuống bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhà họ Phương ban nãy còn hoan hỉ bỗng chốc bị bóng tối đè nặng một lần nữa. Đám đông thấp thỏm bất an nhìn về phía Mã Tam Phong rồi nhìn bà cụ nhà họ Phương.
Bà ta trông có vẻ rất điềm tĩnh, vì có đưa cho người khác hay không, bà ta biết rõ nhất!
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, một tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. Mã Tam Phong rút điện thoại ra, ấn loa ngoài.
“Nói!”
“Tam gia, chúng tôi đã so sánh thành phần, nhưng có một số thành phần cần đợi sau hai mươi tư giờ. Tính đến thời điểm hiện tại, đã có hai mươi mốt thành phần giống hệt như phương thuốc mà ông đưa!”, giọng nói không ngừng vọng ra từ điện thoại, Mã Tam Phong lạnh lùng liếc nhìn bà cụ nhà họ Phương, sau đó đợi người trong điện thoại tiếp tục báo cáo.
“Tam gia, tuy có một số thành phần vẫn chưa được phân tích ra, nhưng theo chuyên gia về dược phẩm do chúng ta mời tới, các thành phần về sau cũng chắc tới tám chín phần rồi. Nếu giống nhau quá nhiều, cho dù có một hai thành phần khác biệt cũng không nói lên được điều gì”.
“Đến lúc đó nếu nhà họ Triệu khởi tố, người ta sẽ phán cho chúng ta lấy trộm phương thuốc, rồi chỉ thay đổi một vài thành phần mà thôi!”
“Được, tôi biết rồi!”, Mã Tam Phong lạnh nhạt đáp lời, giọng điệu lạnh lẽo đến cực độ. Ông ta không quăng điện thoại một cách giận dữ mà bình tĩnh đứng lên: “Nhà họ Phương còn ba tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Một khi đến giờ, cứ đợi chết là được!”
“Khỏi cần tiễn nữa!”, Mã Tam Phong rảo bước về phía cửa. Sự việc lần này, nhất định phải có người trả giá. Nhà họ Phương chết là cái chắc rồi!
Đám đông nhà họ Phương sợ đến mức trái tim vọt ra ngoài, họ lấy cái gì ra đối đầu với nhà họ Mã?
Những gương mặt ban nãy vẫn còn tươi cười đắc ý bỗng chốc nhăn nhó như quả mướp đắng.
“Tam gia, xin dừng bước!”, bà cụ nhà họ Phương cảm thấy da đầu tê dại, lòng dạ vô cùng hoảng hốt. Bà ta gợi chuyện: “Tam gia, ông nghĩ mà xem. Nếu tôi đã đưa cho người khác rồi lại đưa cho ông, sớm muộn gì cũng bị điều tra ra. Tôi có lá gan đó không? Trong chuyện này nhất định vẫn còn uẩn khúc!”
“Vậy bà thử nói xem, uẩn khúc gì? Vấn đề bây giờ là bên ngoài đã có thứ thuốc này rồi, chúng tôi còn sản xuất ra nữa chắc chắn sẽ bị cho rằng “đạo nhái” phương thuốc của người ta!”. Mã Tam Phong dừng bước.
“Đạo nhái?”
“Đúng rồi, nhất định là chúng đạo nhái của chúng tôi. Tam gia, thân già này đảm bảo với ông, ngoài ông ra, tôi tuyệt đối không đưa phương thuốc cho người khác. Nhất định là chúng ăn cắp của chúng tôi!”
Bà cụ Phương bỗng chốc như tóm được trọng điểm, vội vàng tiếp lời, chỉ sợ Mã Tam Phong giận quá bỏ đi rồi hủy diệt nhà họ Phương.
“Ồ?”, sắc mặt Mã Tam Phong thay đổi khôn lường, dường như đang suy ngẫm gì đó. Ông ta hỏi: “Bà chắc chắn là thế chứ? Bà có chứng cứ gì nào?”
Bà cụ nhà họ Phương lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng chúng tôi có thể chắc chắn rằng, vấn đề nằm ở phía bọn chúng. Ông nghĩ mà xem, nhà họ Triệu kia giúp Trương Trần, làm sao tôi có thể đưa phương thuốc cho ông ta được? Tôi mong ông ta chết còn chẳng kịp nữa là!”
Mã Tam Phong gật đầu, bà cụ Phương này cũng không nói dối.
“Vậy các người muốn làm thế nào?”
“Tam gia, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra được. Theo suy đoán của chúng tôi, chắc đến 80% là gia đình bốn người Trương Trần đã làm chuyện này!”, bà cụ nhà họ Phương nghiến răng nghiến lợi nói, rồi thề thốt với Mã Tam Phong.
“Đúng vậy đó, Tam gia, khả năng này lớn lắm. Trước kia Phương Thủy Y có quan hệ rất tốt với ông cụ, chưa biết chừng cô ta cũng biết chuyện về phương thuốc này nên trước khi bị đá ra khỏi nhà họ Phương, cô ta đã lén lút chép lại một phần!”, Phương Thiên Quang đảo mắt, lập tức nói ra một số chi tiết trong suy đoán của mình.
Phương Thủy Y trộm ra rồi Trương Trần đưa cho nhà họ Triệu, nhà họ Triệu mới không tiếc sức lực “chống lưng” cho anh.
Mã Tam Phong ngẫm nghĩ, quả thực có khả năng này, nếu không một anh con rể vô dụng có tiếng ở đất Hoài Bắc làm sao đáng để Triệu Chí Hào giúp đỡ như thế.
“Được rồi, chuyện này giao cho các người xử lý. Tôi không muốn có thêm bất kỳ vấn đề nào nữa, các người hiểu chứ?”