Trên tay ai nấy đều cầm dao, còn bên trên bậc thang là người đàn ông tầm năm mươi tuổi đang cười híp mắt nhìn ông ta.
“Ha ha! Đúng là không thể ngờ, ông chủ Tôn lại kiên quyết vậy, hôm nay còn định điều người đến đánh Trường Minh. Ông có năng lực đó không?”
Lâm Tái Quốc ở trên bậc thang cười ha ha, còn sắc mặt của Tôn Khuê Minh càng lúc càng sầm lại.
“Các người còn đứng ngây ra làm gì, không mau tiếp đón ông chủ Tôn cho tốt, sao không hiểu quy tắc vậy?”, Lâm Tái Quốc cười nói.
Ngay lập tức, mấy dao chém về phía Tôn Khuê Minh khiến ông ta bị thương nặng.
Khách sạn Uy Danh chỉ có thể miễn cưỡng được xem là khách sạn bốn sao, nhưng đối với mấy người Tôn Mỹ Hân, nó cũng coi như khá cao cấp rồi. Dù sao họ vẫn còn nhỏ,được tiếp nhận bao nhiêu quyền lực trong nhà, vì vậy, tài chính đương nhiên cũng có hạn.
Một đám người vui vẻ bước vào trong, phục vụ nhiệt tình đi đến tiếp đãi, Tôn Mỹ Hân đặt luôn căn phòng VIP xa hoa nhất.
“Sao vậy bác sĩ, anh chưa từng đến những nơi thế này à?”, lúc này, Đoàn Tân Nguyên nhướng mày hỏi.
Nếu Trương Trần đã không có ai chống lưng thì nể mặt Tôn Mỹ Lâm, cùng lắm cậu ta sẽ không động đến Trương Trần, nhưng việc chê bai, mỉa mai Trương Trần thì không tránh khỏi. Ai bảo Trương Trần khiến cậu ta mất mặt.
“Chưa!”, Trương Trần bình thản nói.
“Ha ha, vậy anh đúng là may mắn đấy, anh phải cảm ơn chúng tôi rồi, lát nữa chúng tôi sẽ giúp anh mở mang tầm mắt. Toàn bộ chi phí hôm nay đều tính cho tôi, không thể để người đón sinh nhật hôm nay tốn tiền được!”, Đoàn Tân Nguyên bật cười, bạn của cậu ta cũng hò hét theo.
Vì Trương Trần đã căn dặn trước nên Tôn Mỹ Lâm cũng lười để ý đến họ. Đôi mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm Trương Trần, khẽ nói: “Trương Trần, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thân phận của anh là gì không? Tại sao nhà họ Triệu và bác cả của tôi đều tôn trọng anh như vậy?”
“Tất nhiên có thể”, Trương Trần gật đầu, Tôn Mỹ Lâm mừng rỡ, cô ta vội ghé sát tai lại nghe. Nhưng câu trả lời của Trương Trần khiến sắc mặt của cô gái này trở nên u ám, cô ta tức đến mức muốn giơ tay đấm anh.
“Vì tôi quá đẹp trai!”, vẻ mặt Trương Trần không thay đổi nói.
“Vậy được, còn nguyên nhân nào khác nữa không?”, Tôn Mỹ Lâm kiềm chế cơn giận, bình tĩnh hỏi tiếp.
“Ừm, tôi nghĩ đẹp trai là nguyên nhân chủ yếu nhất, cô đừng đứng đây phí lời với tôi nữa, mau đi chơi với em gái cô đi!”, Trương Trần khoát tay nói.
“Xì!”, Tôn Mỹ Lâm trợn mắt, cũng không truy hỏi nữa.
Chẳng bao lâu, một bàn thức ăn ngon được bưng lên, từng chai bia và rượu gạo cũng được khui ra.
“Nào nào nào, mọi người, hôm nay uống một ly chúc mừng người trải qua sinh nhật của chúng ta”, Đoàn Tân Nguyên đứng dậy nói. Bỗng nhiên cậu ta chú ý đến gì đó, lập tức gọi phục vụ đến hỏi: “Chỗ các cậu loại rượu nào rẻ nhất?”
“Ngân Mạch, dành cho những người như chúng tôi uống”.
“Vậy được, lấy Ngân Mạch ra đây, đưa cho vị bác sĩ kia một chai, nhiều quá tôi sợ lãng phí”, Đoàn Tân Nguyên cười, những người khác cũng không nhịn được cười.
“Này, Trương Trần, thằng nhóc này nói anh như vậy, để tôi giúp anh dạy dỗ cậu ta được không? Nhưng thay vào đó anh phải nói cho tôi biết một vấn đề”, Tôn Mỹ Lâm chớp mắt, nhỏ giọng nói.
“Không cần!”, Trương Trần lười nói nhiều lời vô nghĩa. Chỉ cần Đoàn Tân Nguyên không quá đáng, anh cũng không có tâm tư đi dạy dỗ người khác!