Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lập tức, anh kéo cổ tay của bà lão từ trong chăn ra, cẩn thận khám một chút: “Thuốc bên ngoài vứt hết đi, uống theo đơn tôi kê nửa năm là được!”

Trương Trần lấy một tấm séc ra để bên cạnh: “Tiền thì cậu không cần lo!”

“Về vụ kiện ngày mai, cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi không chắc lắm!”

“Vậy sao cậu còn dám nhận?”, Trương Trần ngẩng đầu hỏi, đây là điều anh thắc mắc. Là luật sư, nhất là luật sư vừa tốt nghiệp, vụ án đầu tiên vô cùng quan trọng, thắng thua của nó sẽ quyết định hướng đi của họ sau này, thường thì sau khi tốt nghiệp, luật sư trẻ sẽ có thầy hoặc bạn giúp đỡ, vụ án đầu tiên sẽ kết thúc tốt đẹp, dùng để lấy tiếng.

Còn lần này, cho dù nhiều luật sư lão làng không dám nhận vụ án này, nhưng khi Triệu Chí Hào vừa ra thông báo chưa được một tiếng đồng hồ, Cao Hưng Tùng có duyên gặp được nó nên đã nhận ngay khiến Trương Trần tò mò tại sao cậu thanh niên này gan dạ đến vậy!

Phải biết rằng, trong mắt người ngoài, vụ án này chắc chắn sẽ thua, hơn nữa vì có liên quan tới danh tiếng của Phương Đại Vĩ nên sau lần này, sợ là Cao Hưng Tùng sẽ không thể sống trong giới luật sư nữa.

Cao Hưng Tùng im lặng một lát, ánh mắt của cậu ấy có chút phức tạp, một hồi lâu sau: “Đời người là một vụ cá cược, chỉ khác nhau về số tiền bỏ ra, tôi không có gì cả, thua thì thua thôi, tôi đã không còn nhiều thời gian nữa rồi!”

“Là vì bạn gái của cậu sao?”, Trương Trần cười hỏi.

Trong mắt Cao Hưng Tùng hiện lên tia sáng rồi nhanh chóng ảm đạm đi, cậu ấy gật đầu: “Đúng vậy!”

“Cậu rất can đảm, cũng rất có trách nhiệm!”, Trương Trần lắc đầu, cười khổ một tiếng, anh còn không bằng Cao Hưng Tùng, trước mặt Phương Thủy Y, anh chỉ là một tên vô dụng biết đi, còn Cao Hưng Tùng lại một mình nuôi hai gia đình, chẳng những chăm sóc mẹ và em gái mình mà cậu ấy còn chống cả khoảng trời cho bạn gái mình sống thoải mái.

“Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút. Mai cậu sẽ không thua đâu, tôi cũng sẽ không bị đánh bại!”, Trương Trần cười, lấy một phong thư ra rồi thả xuống: “Nếu ngày mai không biết làm sao thì hãy xem cái này!”

Cao Hưng Tùng gật đầu, cậu ấy chỉ cho rằng Trương Trần đang an ủi mình, mà khi anh đi rồi, cậu ấy mới mở phong thư ra, sắc mặt thay đổi hẳn, ngay sau đó, thanh niên này kích động khóc lớn.

....

Ban đêm, Hoài Bắc sáng rực ánh đèn, không khác gì ban ngày, thứ khác biệt là cuộc sống của người sống bên trong.

Sân nhà họ Phương, nơi ở của bà cụ Phương, bà ta đang nói chuyện với Phương Đại Vĩ.

“Luật sư Phương, cậu có chắc mình sẽ thắng không?”

“Chỉ cần đơn thuốc là do Trương Trần trộm, tôi nắm chắc được 70%, dù không thể trực tiếp chứng minh!”

“Tốt, vậy làm phiền cậu rồi!”

Phương Đại Vĩ đi rồi, bà cụ Phương ngồi một mình trên ghế bành bằng gỗ đào lâu năm, bàn tay đỡ trán, trong lòng lại rối loạn.

Từ khi ông cụ Phương đã chết, chuyện đơn thuốc chỉ có một mình bà ta biết. Bà ta là người hiểu rõ nhất, Trương Trần hoàn toàn không có cơ hội trộm nó, nhưng bà ta không còn cách nào nữa, vẫn phải nói như thế thôi.

Bà ta nói như thế, chẳng những có thể đánh lừa Mã Tam Phong, ngay cả nhà họ Phương cũng bị lừa, họ đồng lòng cho rằng Trương Trần

đã trộm đơn thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK