“Đây là xe Porsche?”, Trương Trần nói.
“Đúng vậy!”, Lý Thông gật đầu.
“Ừm, đây chỉ là mẫu xe nhập môn thôi, không có khả năng thì thôi, không cần phải quá miễn cưỡng, muốn đưa tôi đi hóng gió bằng cái xe cùi bắp này à, tôi không đi đâu!”, Trương Trần bình tĩnh nói, những người không hiểu khi nhìn vào sẽ cảm thấy chiếc xe này rất xịn xò, nhưng chỉ cần là người có chút tiền liền biết, chiếc xe này còn chưa đến một triệu!
“...”, Lý Thông sửng sốt, Chu Viên Viên cũng ngây ra, lời Trương Trần thật ra không sai, đây đúng là chiếc xe rẻ tiền nhất trong dòng xe này, nhưng nói chiếc xe này là rác rưởi thì hơi quá, trên đường có 100 người thì cũng không tìm được một người có thể mua nó.
Anh ta thật sự tưởng tiền từ trên trời rơi xuống, mỗi người xách một bao chắc!
“Ùa ha!”, Chu Viên Viên giờ mới phản ứng lại, lập tức mỉm cười phối hợp với Trương Trần nói: “Đúng vậy, cái xe rác rưởi này... chậc chậc, thôi quên đi, lái một lúc mà bị nổ tung thì biết làm sao!”
“Cái quái gì thế, em nói với anh là chiếc xe cả triệu tệ của anh sẽ bị phát nổ, xe của anh không phải lựu đạn nhé!”, Lý Thông chửi rủa, trong lòng sinh hận với Trương Trần.
“Đừng có bốc phét đi, cậu bảo đây là rác rưởi, vậy xe nào mới là tốt?”, Lý Thông vẻ mặt khinh thường lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng màu bạc, cũng lười nói với Trương Trần, chạy đến trước mặt Chu Viên Viên.
“Hi hi, Viên Viên, đây là thẻ bạch kim anh vừa mới làm, biểu tượng thân phận địa vị của một người, em nể mặt anh, đi ăn cơm cùng anh được không?”
“Chỉ là một tấm thẻ bạch kim mà thôi mà anh đã vui đến mức bay lên rồi à, có phải lực hút của trái đất không giữ được anh, hay là anh đang mặc bộ đồ của phi hành gia vậy?”
Lúc này giọng nói của Trương Trần lại truyền đến.
“Thằng ranh, đừng có ba hoa bốc phét ở đây nữa!”, Lý Thông thật sự bị chọc điên, Trương Trần chê xe của gã chán chê rồi, giờ lại còn dám chê thẻ bạch kim của gã nữa, nhìn thấy cách ăn mặc của anh, gã cười lạnh nói: “Viên Viên, sao em lại quen biết với loại người này, sau này tránh xa loại rác rưởi này ra một chút!”
Chu Viên Viên có chút xấu hổ, chiếc Porsche này cô ta bóp mồm bóp miệng miễn cưỡng có thể mua được, nhưng để làm chiếc thẻ bạch kim này thì điều kiện đầu tiên là phải có tài sản trên mười triệu tệ, cô ta có cố gắng đến mấy cũng không làm được, giờ thì sao có thể phối hợp với Trương Trần được chứ.
Thấy Chu Viên Viên không lên tiếng, Lý Thông tưởng cô ta đã đồng ý, tâm tình gã cực tốt, không nhịn được mà châm chọc nói: “Viên Viên à, loại người này tự tin cao ngút trời, xem thường cả thẻ bạch kim, đừng nói đến thẻ bạch kim, cho dù là thẻ đồng, nếu cậu ta lấy được thì anh sẽ gọi cậu ta là bố!”
“Thôi đi, tôi không có một người con trai như anh!”, Trương Trần lấy ở trong túi ra một chiếc thẻ vàng, đung đưa trước mặt Lý Thông.
“Này, thẻ vàng đấy, anh có nhận ra không?”
“... Không thể nào!”, mặc dù Trương Trần chỉ vung thẻ qua trước mặt, nhưng gã vẫn nhận ra, chiếc thẻ trong tay anh là thẻ vàng, nghĩ tới lời mình vừa nói, gã thật sự rất hối hận, đây chẳng phải tự vả mặt mình sao?
Chu Viên Viên cũng há to miệng, lúc đầu cô ta tưởng rằng Trương Trần đang giúp mình, châm chọc Lý Thông, nhưng bây giờ thì... hình như cô ta nghĩ nhiều rồi.
“Tấm thẻ này không phải giả thì là cậu nhặt được, loại người như cậu có thể sở hữu tấm thẻ này sao?”, Lý Thông kinh ngạc nói, gã hoàn toàn không thể chấp nhận, một người mặc đồ vỉa hè lại có thể lấy ra một chiếc thẻ vàng, đây cmn coi gã ta là đồ ngốc à!
Những người có thẻ vàng trong tay, ai mà chả vàng bạc đầy người, vừa bước xuống phố đã được mọi người nhận ra và tự động nhường đường, dáng vẻ kiểu như ông đây là bố thiên hạ.
“Sao nào, cần tôi gọi người của ngân
hàng tới chứng minh cho anh không?”