“Cậu Trương! Xảy ra chuyện rồi, tôi nhận được lá thư yêu cầu pháp lý của nhà họ Mã. Bọn họ nói thuốc chữa trị bệnh tim của chúng ta là ăn cắp thành quả nghiên cứu của họ nên muốn kiện chúng ta. Cậu có đoán ra người được ủy quyền là ai không?”
Vừa nhận điện thoại thì giọng nói sốt sắng của Triệu Chí Hào vang lên, Trương Trần suy nghĩ chút rồi nói: “Phải chăng là Phương Đại Vĩ?”
“Đúng vậy”, Triệu Chí Hào gật đầu mắng: “Cái tên khốn nạn đó, lần trước bỏ chúng ta đi còn lần này thì làm chân sai cho nhà họ Mã. Lần trước nên tìm cơ hội cho hắn ta ngồi tù rồi”.
“Không đến nỗi đấy chứ”, Trương Trần cười nói. Lúc đó e ngại trước uy thế của nhà họ Mã nên anh có thể hiểu được cách làm của Phương Đại Vĩ. Nhưng giờ hắn ta lại quay lại cắn mình một cái thì hơi khó coi.
Trong điện thoại truyền lại tiếng thở dài và lo lắng: “Cậu Trương à, cậu không biết đâu, lần trước tôi đưa hắn ta đến giúp cậu xử lý nhà họ Phương là vì tên đó là luật sư có trình độ. Những vụ án trong tay hắn mà thắng kiện được đều là 70%, đây là con số đáng sợ đến nhường nào”.
“Chúng ta không ăn trộm phương thuốc thì ông sợ cái gì. Nói chuyện sau đi, vợ tôi gọi điện tới”, Trương Trần nói một câu, sau đó nhìn trên điện thoại có một số khác gọi đến nên bắt máy luôn.
“Trương Trần! Mẹ bảo chúng ta đến chỗ mẹ một chuyến”.
“Ừ”, Trương Trần không nói gì nhiều, anh cúp điện thoại rồi lái xe đến khu nhà của Trương Quốc Hồng.
Lúc Trương Trần đến thì Phương Thủy Y đã ở dưới tầng đợi rồi. Tiếp đó hai người cùng nhau gõ cửa đi vào trong phòng.
“Phương Thiên Quang…”, Trương Trần vừa vào thì thấy lão già Phương Thiên Quang ngồi ở đó nên trong lòng liền hiểu được. Nếu Triệu Chí Hào nhận được giấy triệu tập của tòa án thì chắc chắn lần này Phương Thiên Quang đến đây cũng vì chuyện này chăng?
“Được rồi, hai đứa nó đến rồi, anh có gì thì nói đi?”, Trương Quốc Hồng lạnh lùng nhìn Phương Thiên Quang nói. Nhìn thái độ của bà ta thì rõ ràng giờ đã không còn chút thiện cảm gì với nhà họ Phương nữa rồi.
“Ha ha! Em dâu đừng vội, tôi nói là có chuyện có thể thay đổi vận mệnh của các người thì sẽ không gạt các người đâu”.
Phương Thiên Quang cười một cái rồi từ trong túi công văn lấy ra một lá thư ném cho Trương Quốc Hồng, nói: “Xem đi”.
“Tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp phương thuốc của gia tộc nhà họ Mã và của nhà họ Phương…”.
Trương Quốc Hồng nhìn tỉ mỉ các thông tin bên trên, lúc này hừ lạnh khinh bỉ: “Tập đoàn Mạt Lâm thì có liên quan gì đến chúng tôi. Nếu không còn chuyện gì khác thì mời anh cút đi”.
“Ha ha! Xem ra thời gian này em dâu bận đến nỗi không có thời gian xem tin tức rồi. Tập đoàn Mạt Lâm là của nhà Triệu Chí Hào và phương thuốc bọn họ nghiên cứu ra, chúng tôi nghi ngờ là nhà cô ăn cắp ở chỗ mẹ, sau đó đưa cho Triệu Chí Hào”.
“Chúng tôi đã điều tra thành phần trong đó rồi, phần lớn đều giống nhau. Có thể nói, khả năng là giống 99%”.
“Anh đừng có ăn nói hàm hồ ở đây, chúng tôi không có liên quan gì với Triệu Chí Hào cả, càng không biết đến phương thuốc gì?”, Trương Quốc Hồng hừ lạnh một tiếng rồi ném giấy triệu tập kia lên trên bàn trà.
“Có hay không thì không phải cô nói là được và cũng không phải tôi nói”, Phương Thiên Quang cười khỉnh một cái rồi nói với giọng chế giễu: “Cô có thể xé lá thư đó, dù sao thì đến lúc đó các người không đến tòa án thì sẽ xử các người vắng mặt thôi”.
“Có mỗi lá thư triệu tập thôi mà ông phải đích thân đến tận đây, chắc là đến thị uy đây mà?”, Trương Trần cười nói. Người khác có thể không rõ nhưng bản thân anh và bà cụ Phương đều hiểu. Nhà họ Phương muốn kiện tụng, kể cả có mời luật sư giỏi cỡ nào thì cũng không làm nổi. Bởi trong lòng bà cụ Phương hiểu rõ, phương thuốc của bà ta không có ai động vào, còn trước đó Trương Trần cũng không biết đến chuyện này.