Người đó chính là Trương Trần đang ở bên cạnh quan sát hồi lâu. Khó khăn lắm anh mới đuổi được tên bác sĩ Diêm đó đi, trùng hợp tìm được chính chủ.
“Tiểu Vương, không được bất lịch sự như thế!”, Trần Bắc Vọng quở trách một câu, sau đó nhìn Trương Trần nói: “Bác sĩ, thôi đi, mười chín năm rồi, người đến khám cho tôi không đến một trăm thì cũng đã có tám mươi người, họ đều bảo tôi nên bình thản đi hết phần đường còn lại này”.
Trương Trần nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn, cơ thể dần suy kiệt của đối phương, anh biết có lẽ ông lão này đã tuyệt vọng rồi, nếu không không thể nói ra những lời như vậy.
Trầm mặc một lúc lâu sau, anh mới nói: “Bây giờ tôi không đùa, ông thật sự còn hy vọng”.
Trần Bắc Vọng nhìn Trương Trần, mặc dù ông ấy không nói gì nhưng từ ánh mắt đó cũng đủ để anh hiểu ông ấy muốn nói gì.
Hiển nhiên, trước đó, có thể làm được gì thì người này đã làm hết rồi, ông ấy đã hiểu biết không ít, vốn dĩ không có quá nhiều lòng tin. Trương Trần vừa nhìn qua chỉ mới hai mươi tuổi, chắc cũng là sinh viên đại học Y vừa tốt nghiệp.
Ông lão đã xem anh thành một tên nhóc đến đây chỉ để thử lập công, dù sao thân phận của ông ấy không giống bình thường, không ít người có mưu đồ với ông nhưng chưa một ai thành công cả.
Lính cảnh vệ Tiểu Vương cũng nghi ngờ nhìn Trương Trần, nhưng anh ta không nói gì nhiều. Dù sao có một bác sĩ đến thì cũng chính là có một tia hy vọng, thử xem cũng không sao, kết quả đã như thế rồi thì còn có thể tệ hại đến mức nào nữa?
Trương Trần bất lực lắc đầu, ông lão này không phải là người bình thường. Mấy năm nay không ai có thể kiểm soát được bệnh tình của ông ấy, nghĩ thôi cũng đủ hiểu sức khỏe ông lão kỳ lạ đến mức nào, anh phải tự mình chẩn đoán mới cảm thấy chắc chắn.
Nhưng muốn vậy thì anh phải được ông lão đồng ý, chứ nếu không ngay cả cửa ải của lính cảnh vệ anh cũng không qua nổi.
Trương Trần suy tư một lúc mới chậm rãi nói: “Cái gọi là hy vọng chính là niềm tin, còn sống nghĩa là còn hy vọng. Tôi đã nói vậy rồi thì chắc chắn là đã nắm chắc được phần nào đó. Đây là chứng chỉ của tôi, anh có thể xem qua”.
Tiểu Vương bước đến cầm lấy chứng chỉ, run rẩy vội đưa cho ông lão.
“Ồ? Chứng chỉ gì mà lợi hại vậy?”, Trần Bắc Vọng cười ha ha, ông ấy vẫn còn sức cầm thứ gì đó. Khi mở chứng chỉ màu đỏ ra, ông ấy chỉ thấy một hàng chữ lớn ghi: Hiệp hội Y khoa tỉnh Giang Lăng!
Bên dưới là một hàng chữ nhỏ ghi chức vụ của Trương Trần và một tấm ảnh thẻ.
“Cậu là bác sĩ thiên tài đã gây ồn ào và áp đảo giới y học nước Hàn - Trương Trần à?”, Trần Bắc Vọng ngạc nhiên hỏi. Hiển nhiên, ở độ tuổi này của Trương Trần mà lại có thể đạt được thành tích như vậy cũng đủ khiến ông ấy động lòng.
Trương Trần gật đầu nói: “Nếu ông Trần đã tin tưởng thì tại sao không thử xem?”
“Vậy được”, Trần Bắc Vọng suy nghĩ một lát rồi gật đầu, chứng chỉ này khiến ông ấy có thể nghiêm túc đối đãi với Trương Trần.
Nếu Trần Bắc Vọng đã đồng ý thì Trương Trần cũng không nhiều lời nữa. Anh lập tức lấy ra ba cây châm vàng rồi châm vào giữa lưng, trước ngực và ba huyệt lớn ở vùng thiên môn* của Trần Bắc Vọng, sau đó bắt đầu bắt mạch.
(*: Huyệt thiên môn là lỗ hõm trên đỉnh đầu mở rộng thành một khe lớn lan dần ra phía sau đỉnh đầu, nơi này tiếp nhận thanh khí, điện khí, năng lượng vũ trụ, điện từ trường, giao động sóng từ trường nhận được nhiều hay ít là do điểm này lớn hay nhỏ.)
“Kinh mạch bị tắc nghẽn”, Trương Trần nhíu chặt mày, tự nói thầm.
“Thế nào?”, ngược lại Trần Bắc Vọng thấy rất thoải mái, dù sao ông ấy tự biết rõ tình trạng của mình nhất. Ông ấy không ôm quá nhiều hy vọng, sở dĩ đồng ý là vì muốn cho cậu thanh niên trẻ tuổi đã có thành tích đáng kinh ngạc này một cơ hội mà thôi.
“Không sao!”, Trương Trần nhìn vào mắt Trần Bắc Vọng, nghiêm túc nói: “Có lẽ sẽ hơi đau”.