Nhưng bây giờ mọi thứ đã đến rồi, tại sao cô lại không vui tí nào vậy?
“Con gái, con ký tên đi, mặc kệ thằng vô dụng đó!”, Trương Quốc Hồng nhỏ giọng nói.
Dường như Phương Thủy Y không nghe thấy bà ta nói gì vậy, ngây ngốc ngồi đó.
Không lâu sau, điện thoại vang lên, Phương Thủy Y liếc màn hình, là Triệu Chí Hào gọi đến!
Phương Thủy Y miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói: “Giám đốc Triệu, có chuyện gì sao?”
“Cô Phương, bắt đầu từ ngày mai tập đoàn Mạt Lâm sẽ lập ra một bộ phận riêng để liên kết với tập đoàn Tâm Duyệt. Dù có chuyện gì, cô cũng có thể liên hệ với người phụ trách bộ phận này… họ lập nên bộ phận này là để giúp cô!”
“Đồng thời, bảy ngày sau, tập đoàn Mạt Lâm sẽ mở rộng việc hợp tác chiến lược với tập đoàn Tâm Duyệt. Hợp đồng này là đơn phương, cô có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào!”
Triệu Chí Hào bình thản nói. Nghe xong, Phương Thủy Y và Trương Quốc Hồng cũng khiếp sợ.
Tập đoàn Mạt Lâm lập nên một bộ phận vì họ, chỉ dùng để giúp họ thôi sao?
Hơn nữa, mở rộng hợp tác chiến lược có ý gì, có nghĩa là tập đoàn Mạt Lâm sẽ đứng đằng sau chống lưng cho tập đoàn Tâm Duyệt.
Có một ông Phật lớn như vậy, tập đoàn Tâm Duyệt nhất định sẽ phất lên rất nhanh, dù là ai muốn giẫm đạp họ, trừ khi người đó có thể lớn mạnh hơn tập đoàn Mạt Lâm.
Nhưng Triệu Chí Hào không biết bảy ngày sau khi mọi chuyện đã rồi, hướng tầm mắt ra cả Long Quốc, còn ai dám xem thường tập đoàn Mạt Lâm.
Phải biết là mọi chuyện xảy ra vào ngày mai không thể không dính líu đến tập đoàn Mạt Lâm, danh nghĩa cứu viện ngày mai là dưới tên của Trương thần y và tập đoàn Mạt Lâm.
Có thể nói bắt đầu từ ngày mai, chắc chắn hai cái tên tập đoàn Mạt Lâm và Trương thần y sẽ được truyền đi khắp Long Quốc trong thời gian ngắn nhất.
Phương Thủy Y hít sâu một hơi rồi nói: “Tại sao các ông lại làm vậy?”
“Đây là ý của cậu Trương, những gì tôi làm chỉ là làm theo lời cậu ấy vô điều kiện!”, Triệu Chí Hào nói.
“Cậu Trương là ai? Tại sao anh ta lại làm vậy, chỉ vì yêu thích tài năng của tôi mà bỏ ra cái giá lớn vậy sao?”, Phương Thủy Y hỏi.
“Cậu ấy… từng là chồng của cô!”, đầu bên kia, Triệu Chí Hào im lặng một lúc rồi mới nói. Đơn thỏa thuận ly hôn kia là do ông ta đi làm giúp Trương Trần, dĩ nhiên ông ta biết mối quan hệ hiện tại của Trương Trần và Phương Thủy Y.
Đầu óc Phương Thủy Y trống rỗng, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng bên cạnh cũng ngây người. Cả người họ đều cứng đờ, hai mắt hiện lên cảm xúc không dám tin.
“Trương, Trương Trần… là tổng giám đốc Trương của Mạt Lâm sao?”, Trương Quốc Hồng giật lấy điện thoại, tay run rẩy, miệng lắp bắp hỏi.
“Phải!”, một chữ ngắn gọn vang lên.
Triệu Chí Hào cười khổ: “Cô Phương, mọi sự giúp đỡ của tập đoàn Mạt Lâm và đầu tư dưới danh nghĩa của tôi đối với các cô đều là theo ý của cậu Trương. Vì một số kẻ thù ẩn mình, cậu ấy không muốn kẻ thù nhằm vào cô nên mới lấy danh nghĩa tập đoàn Mạt Lâm, bây giờ cậu ấy sắp đi khỏi Hoài Bắc, đã không còn quan hệ gì với cô nữa, dĩ nhiên không cần lo lắng”.
“Nhưng, nhưng tôi đã từng gặp tổng giám đốc Trương, anh ta không phải Trương Trần”, Phương Thủy Y sửng sốt hỏi.
“Đó là ngụy trang mà thôi. Theo lý mà nói thì những người quen thuộc với cậu Trương sẽ nhận ra cả hai là một người ngay!”, Triệu Chí Hào trả lời câu hỏi cuối cùng, sau đó cúp máy.
Trong phòng khách, ba người nhà Phương Thủy Y chỉ cảm thấy ông trời đang chơi họ một vố.