Theo bản năng, Phương Thủy Y lùi lại một bước, sau đó cô do dự một lát rồi nhỏ giọng nói: "Ừm, gia đình tôi xảy ra chút chuyện, anh có thể cho tôi vay ít tiền được không?"
Dứt lời, Phương Thủy Y xấu hổ cúi đầu xuống. Cô và Mạnh Thanh Vân không mấy thân thuộc nên rất ngượng.
"Không thành vấn đề, vay bao nhiêu cũng được".
Mạnh Thanh Vân cười hào sảng, tiếp đó hắn hỏi: "Thủy Y, hiếm khi tôi tới đây, lâu rồi chúng ta không gặp, đợi cô hết bận rồi thì tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm, cô sẽ không từ chối chứ?"
Phương Thủy Y hơi do dự rồi gật đầu.
Cô không thể từ chối lời mời của Mạnh Thanh Vân được, người ta còn giúp cô nộp tiền viện phí, đâu thể từ chối thẳng thừng được.
Trương Trần hơi híp mắt lại, đều là đàn ông, đương nhiên là anh hiểu ý đồ của Mạnh Thanh Vân, mục đích thực sự của anh ta không phải là ăn cơm.
"Vợ tôi không có thời gian nể mặt anh, tiền viện phí cũng không cần anh nộp!", Trương Trần nói với vẻ mặt lạnh lùng.
"Trương Trần, anh câm miệng lại cho tôi!", Phương Thủy Y lạnh giọng quát.
"Phương Thủy Y, bây giờ em là vợ anh, em có hiểu điều đó không?", Trương Trần cũng sầm mặt xuống.
Dù sao đàn ông có độ lượng đến mấy thì cũng không chịu được chuyện như vậy, rõ là ve vãn vợ anh ngay trước mặt anh đây mà.
"Vợ? Anh mà cũng xứng sao?"
Phương Thủy Y trào phúng nói: "Có vẻ như anh không hề để tâm đến những gì tôi đã nói với anh thì phải. Anh cứ u mê như thế thì đợi xử lý xong chuyện này chúng ta sẽ ly hôn. Sau này anh đừng tới làm phiền tôi, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
"Ha ha, Thủy Y, tôi nghĩ có thể anh ấy hiểu lầm rồi. Chuyện này không vội, tôi cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cô cứ lo chuyện của mình trước đi, dù sao tôi cũng sẽ ở lại đây một thời gian, có chuyện gì cô cứ nói thẳng với tôi là được!"
Mạnh Thanh Vân vừa cười vừa nói.
"Cảm ơn anh!", Phương Thủy Y gật đầu, tạm thời không cần lo đến tiền viện phí nữa, cô vội vàng tới phòng bệnh.
Trong hành lang, sắc mặt của Trương Trần vô cùng khó coi.
"Mày là ai? Có mục đích gì?", Phương Thủy Y vừa đi là sắc mặt của Trương Trần cũng trở nên lạnh lùng.
"Ha ha, sao vậy? Anh Trương còn muốn đánh tôi à?"
Mạnh Thanh Vân cười ha ha, nhìn Trương Trần với vẻ khinh miệt, nói: "Muốn đánh thì đánh đi, tao không đánh trả đâu!"
"Mày đang đùa với lửa đấy!", Trương Trần lạnh lùng nói.
"Mày còn chưa được coi là lửa", Mạnh Thanh Vân lắc đầu cười nói: "Mày đoán không sai, tao muốn chơi vợ mày".
"Đủ thẳng thắn chưa?"
"Bây giờ Phương Thủy Y cũng hai mươi sáu rồi đúng không? Nghe nói vẫn còn trinh, không biết có sướng không đây. Đến lúc đó tao có thể quay video cho mày xem!"
Trương Trần siết chặt bàn tay đến mức kêu rôm rốp. Anh biết đây không phải nơi để đánh nhau, vì thế mới kìm nén cơn thịnh nộ, sát khí trên người anh bao phủ khắp người Mạnh Thanh Vân.
"Có thể mày sẽ không ra khỏi Hoài Bắc được đâu!"
"Tao đã biết hết gốc gác của mày rồi, nhưng mày vẫn chưa biết gì về tao, lực lượng của mày bây giờ vẫn còn non lắm. Tao tia Phương Thủy Y không phải ngày một ngày hai, tao có thể hứa với mày là tao chỉ cần cái trinh tiết của cô ta, chơi xong là tao sẽ không động vào nữa, thấy sao?", Mạnh Thanh Vân mỉm cười nói.
Trương Trần giận quá hóa cười, anh không nói gì nữa mà rời khỏi bệnh viện.
...