Trương Trần cũng không khách sáo gì cả, anh nghênh ngang đi vào phòng khách, sau đó ngồi lên vị trí dành cho chủ nhà trước những ánh mắt phẫn nộ của mọi người.
Nhìn cảnh ấy, ngay cả Hàn Minh Thiên cũng bắt đầu lộ ra sát khí.
Nơi này là nhà họ Hàn, ngay cả mấy người tới từ thủ đô cũng phải ngồi ở vị trí dành cho khách, đây là quy củ và lễ nghi, vậy mà Trương Trần lại tùy tiện ngồi vào chỗ của ông ta, phải nói là quá mức ngông cuồng.
"Trương Trần, mày tới đây để nộp mạng hả?", Hàn Minh Hà không nhịn được nói.
"Khách từ xa tới đây, ngay cả cơm cũng chưa được ăn, ông cảm thấy tôi có sức để ngó ngàng tới ông không?", Trương Trần mở một chai Kiếm Nam Xuân đắt giá rồi uống một ngụm, chẳng thèm nhìn Hàn Minh Hà cái nào.
"Mày...", Hàn Minh Hà nổi cáu.
"Cậu ta nói không sai, bất cứ lúc nào cũng phải ăn no thì mới có sức để giải quyết", lúc này Hàn Minh Thiên mỉm cười nói, ông ta nghiền ngẫm quan sát Trương Trần: "Cậu ta muốn uống thế nào cũng được, cứ mặc kệ cậu ta".
Người nhà họ Hàn vô cùng tức giận, Hàn Minh Thiên nói vậy nên bọn họ chỉ có thể kìm nén cơn thịnh nộ, nhìn vị khách không mời mà tới này ăn uống thả ga.
Đám thanh niên tới từ thủ đô cũng nhìn Trương Trần bằng ánh mắt cợt nhả, nói: "Chú Hàn, có cần chúng cháu giúp một tay không?"
"Ha ha, không dám làm phiền các cháu, nhưng hôm nay bị một kẻ vô văn hóa tới phá hỏng tâm trạng, chỗ thức ăn này coi như cho chó ăn đi, chúng ta sẽ bắt đầu lại".
"Cũng được", mấy người tới từ thủ đô gật đầu.
"Trương Trần, nhà họ Hàn chúng tôi vẫn dư sức cho cậu ăn một bữa cơm, hôm nay nhà tôi có khách quý, cậu ăn xong thì cút đi mau lên, tôi hứa hôm nay sẽ không động đến cậu, thấy sao?"
Hàn Minh Thiên bước về phía trước một bước, ông ta nói chậm rãi, thể hiện ra khí chất và sự độ lượng của một gia chủ.
Mặc dù những người khác trong nhà họ Hàn cảm thấy bất mãn khi phải tha cho Trương Trần, nhưng hôm nay mấy người tới từ thủ đô có chuyện quan trọng cần bàn, chỉ có thể bỏ qua thôi.
Mọi người đều tưởng rằng Trương Trần quậy thì cũng quậy rồi, ăn thì cũng ăn rồi, gia chủ của bọn họ lại còn cho anh một cơ hội xuống nước, tên khốn này sẽ biết điều dừng lại, ai ngờ Trương Trần cũng chẳng thèm ngó tới Hàn Minh Thiên, tự nói theo ý mình: "Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi giải quyết. Tôi từ xa tới đây, ông tưởng tôi tới chơi hay sao mà không giải quyết cho xong chuyện?"
"Người đâu", rốt cuộc Hàn Minh Hà cũng không nhịn được nữa, ông ta hô lên lớn tiếng. Tôi tớ của nhà họ Hàn nhao nhao chạy tới, đứng chờ sẵn ở bên ngoài, chỉ đợi có lệnh là sẽ xông lên bắt Trương Trần.
Lần này Hàn Minh Thiên không hề ngăn cản, sắc mặt của ông ta cũng trở nên âm trầm, nói: "Cậu Điền, có thể chúng tôi sẽ phải tốn chút thời gian, nể mặt cậu ta mà cậu ta không biết điều thì tôi chỉ có thể lấy mạng cậu ta thôi!"
Ngay sau đó, Hàn Minh Thiên nhìn Trương Trần bằng ánh mắt âm u, lạnh giọng nói: "Hôm nay khách quý tới nhà, tôi không muốn nhìn thấy máu. Đây là cơ hội cuối cùng của cậu, bắt lấy nó thì cậu có thể sống sót".
"Ở tỉnh An Hoa, nhà họ Hàn và nhà họ Hoàng có thế lực khá lớn, đồng thời cũng rất to gan. Nhà nào đã cử người tới Hoài Bắc? Hay là cả hai nhà đều có phần?", lúc này Trương Trần mới đặt chén rượu xuống và nói.
"Thì ra cậu tới là vì chuyện này. Sao vậy? Xem ra người của tôi đã thành công rồi nhỉ?", Hàn Minh Thiên cười nói thoải mái.
Nhưng khí chất trên người Trương Trần càng trở nên lạnh lùng hơn. Đây là xã hội pháp trị, anh không muốn dính vào án mạng, huống chi nơi này còn có nhiều người chứng kiến như thế, nếu không Hàn Minh Thiên đã trở thành một cái xác chết rồi.
"Rút hết người về đi!", Trương Trần đứng lên, anh lạnh lùng nhìn Hàn Minh Thiên, khiến ông ta cảm thấy như bị dã thú nhắm tới, lông tơ dựng ngược hết lên.
"Tên phế vật, mày muốn làm gì?", Hàn Minh Hà lạnh giọng quát, đám tay sai kéo nhau vào trong. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!