Hàn Đông Vũ làm gì dám nói tiếp, trong nhà họ Hàn, người mà gã sợ nhất chính là chú Ba Hàn Minh Ninh.
“Anh Hai, chuyện này cho qua đi”, Hàn Minh Ninh thở dài một hơi, sau đó nhìn đám người nhà họ Hàn và quát lớn: “Về hết cho tôi!”
“Thế này thì…”, người nhà họ Hàn nhìn nhau, dù sao bọn họ cũng là người mà ông Hai nhà họ Hàn dẫn tới.
“Cút về! Không nghe thấy lời tôi nói hả?”, Hàn Minh Ninh lại nhíu mày quát lớn tiếng, sau đó ông ta vẫy tay một cái, người mà ông ta dẫn tới lập tức bắt lấy người nhà họ Hàn.
“Đưa hết đi cho tôi, sau đó để lại hai người, nếu nhà họ Trương có hành động gì thì cũng không cần báo với tôi”.
“Vâng!”, người của sở cảnh sát gật đầu.
Lúc này Hàn Minh Ninh mới nhìn về phía Mạc Khai Sam - nhân vật vô cùng có sức ảnh hưởng ở đây, nhỏ giọng nói: “Chú Mạc, Trương Trần không đơn giản đâu, theo cháu thì nên cho qua đi”.
“Cho qua? Cho qua thì chú biết giấu mặt vào đâu?”, Mạc Khai Sam đã phát hiện ra có gì đó không đúng rồi, Trương Trần và Hàn Minh Ninh chỉ đi ra ngoài một chuyến mà Hàn Minh Ninh lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế.
Nếu là lúc đầu thì cũng thôi, nhưng bây giờ đã đến nước này rồi, Trương Trần gần như ngồi lên đầu ông ta. Ông ta lớn tuổi thế này, đã chứng kiến bao cảnh đời, sao có thể tha thứ cho một thằng nhóc đáng tuổi cháu trai mình ăn nói với ông ta như vậy? Đã thế đám người đến từ Hoài Bắc này lại còn tuyên bố muốn chống lại ông ta đến cùng, không biết trời cao đất dày.
Nhìn vẻ mặt của Mạc Khai Sam, Hàn Minh Ninh lại thở dài một hơi. Chuyện ông ta lo lắng nhất vẫn xảy ra, Mạc Khai Sam là kiểu người sĩ diện nhất, ông ta không thể khuyên được, e rằng con gái Mạc Khai Sam tới thì cũng chẳng thay đổi được kết cục này.
“Ông ta nói không sai, chuyện ngày hôm nay không thể bỏ qua được!”, lúc này Trương Trần cũng nói lạnh lùng.
Động vào người của anh, không trả lại gấp mười mà đòi yên thân rời khỏi đây?
Cho dù Mạc Khai Sam đồng ý thì anh cũng không đồng ý.
“Trương Trần, mày ngông cuồng quá rồi đấy!”, nghe thấy lời nói của Trương Trần, mọi người nhao nhao trách cứ. Bọn họ không hiểu Trương Trần lấy dũng khí ở đâu ra, dựa vào đâu mà nói ra câu không bỏ qua được?
Tình thế đã đến mức không thể vớt vát được, Hàn Minh Ninh nhíu chặt lông mày, lúc này ông ta cũng chẳng làm gì được nữa.
Ông ta có thể bảo Hàn Minh Hà về, nhưng lại không có tài thuyết phục bố vợ của anh Cả ông ta, nếu không lúc trước nhà họ Hàn đã chẳng cần Mạc Khai Sam giúp đỡ.
Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không muốn tham gia vào.
“Anh Trương, tôi về trước đây!”, Hàn Minh Ninh chào rồi vẫy tay, người của ông ta lôi người nhà họ Hàn ra khỏi phòng khách, về thẳng sở cảnh sát.
Cảnh tượng này khiến mọi người không nói lên lời, vì sao Hàn Minh Ninh lại gọi Trương Trần là anh Trương?
Rốt cuộc vừa rồi ra ngoài bọn họ đã nói gì với nhau?
“Ai dám làm bừa thì cứ việc đánh thẳng tay!”, Trương Trần nói.
Không cần Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn lên tiếng, nhóm đàn em từ Hoài Bắc tới đã chia ra hai người một tổ, coi chừng đám người do nhà họ Hàn cầm đầu.
Trương Trần thì bước thẳng lên trước, đi tới trước mặt Hàn Đông Vũ.
“Mày… mày định làm gì?”, Hàn Minh Ninh cứ thế bỏ đi, đưa cả đám tay sai nhà họ Hàn đi cùng, lúc này gã không còn tự tin như vừa rồi nữa.