Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha”, Trương Trần cười nhẹ một tiếng, nói: “Có hiếu, trọng tình nghĩa…”.

Trong một căn phòng cũ nát ở phía bắc thành phố ngập tràn một thứ mùi khiến người ta phải nhíu mày, thế nhưng đồ đạc trong đó lại được bày biện gọn gàng đâu ra đấy.

Một nồi thuốc đang được đun trên bếp lò bên cạnh, không bao lâu sau, người đàn ông rót thuốc ra, bưng vào căn phòng ở bên trong.

“Mẹ ơi, dậy uống thuốc đi”.

“Đại Vĩ, đừng chữa bệnh cho mẹ nữa, mẹ vẫn phải sống với lũ thôi. Làm liên lụy con lâu như thế, con cũng đến lúc tìm vợ rồi, mẹ muốn nhìn con sinh con trai!”

Bà cụ nằm trên giường bệnh nói với vẻ mặt áy náy. Bà biết không có cô gái nào chịu theo Phương Đại Vĩ là bởi vì bà, nếu không Phương Đại Vĩ đã nên người, lái Mercedes hay ở nhà lầu đều không thành vấn đề.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Có mẹ thì nơi này mới là nhà, mẹ cứ yên tâm điều trị. Con nghe nói ở Nam An có một thầy Trung y rất giỏi, để con kiếm thêm một khoản tiền, mấy ngày nữa sẽ đưa mẹ đi khám, nhất định sẽ khỏi được”, Phương Đại Vĩ nói nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu đút thuốc cho mẹ.

Cho mẹ uống thuốc xong, Phương Đại Vĩ uể oải ngồi xuống ghế sô pha ở bên ngoài. Hắn ta làm gì còn tiền, sau vụ kiện thất bại lần trước, cộng thêm hành động của Mã Tam Phong, suýt chút nữa hắn ta bị đá ra khỏi giới luật sư, đâu còn ai dám thuê hắn ta nữa.

Thuê hắn ta chẳng những đắc tội với Mã Tam Phong, mà còn đắc tội với Triệu Chí Hào. Bọn họ là hai nhân vật có sức ảnh hưởng ở Hoài Bắc, như một ngọn núi khiến người ta phải dừng bước.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên những tiếng gõ cửa.

Phương Đại Vĩ mỏi mệt mở cửa ra, nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, hắn ta nói thản nhiên: “Anh Trương quyền thế và ngôi sao mới trong giới luật sư, tới đây để cười nhạo tôi hả?”

“Phương Đại Vĩ, anh ăn nói cho cẩn thận, đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”, Cao Hưng Tùng trầm mặt nói.

Trương Trần chẳng hề để ý tới, anh cười nói: “Không mời tôi vào trong à?”

“Được”, Phương Đại Vĩ do dự rồi mở cửa ra.

Vừa ngồi xuống là Phương Đại Vĩ đã nói thẳng: “Hai người có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng ra, ngày mai tôi còn có việc, phải ngủ sớm”.

“Đi mấy cây số vác hàng cho người ta?”, Trương Trần nhướng mày hỏi.

“Không liên quan gì tới anh!”, Phương Đại Vĩ nói lạnh lùng, hắn ta không có thu nhập, chỉ có thể làm nghề này.

“Phương Đại Vĩ, anh nhìn thử cái này đi”, Cao Hưng Tùng bỗng mở một giao diện trên điện thoại ra.

“Đây là video thần y Trương chiến thắng Hàn y, người trong video chính là anh Trương ở trước mắt anh. Anh ấy đến đây không phải để cười nhạo anh, anh còn chưa xứng! Anh ấy tới là để cứu mẹ anh!”

Đoàng!

Phương Đại Vĩ cảm thấy choáng váng đầu óc, hắn ta nhìn Trương Trần bằng đôi mắt không thể tin nổi. Như thể nhớ tới điều gì đó, hắn ta hỏi: “Vậy, vậy người đã giấu mặt chữa trị bệnh tim ngay trong Tòa án hôm đó không phải ông Cổ, mà là anh?”

“Đúng thế, đưa tôi đi gặp mẹ anh”, Trương Trần nói.

Phương Đại Vĩ sửng sốt, một lúc lâu sau, hắn ta bỗng đứng lên rồi quỳ bịch xuống trước mặt Trương Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK