“Nực cười, chỉ là một quân cờ mà cũng huênh hoang đắc ý!”, Triệu Chí Hào nghiến răng nói.
“Có phải quân cờ hay không đều không quan trọng, cứ làm các người thấy tởm là được. Muốn đòi tiền bồi thường kính thì không có, cùng lắm tôi đi với các người một chuyến!”, Phương Thiên Quang cười khinh khỉnh. Vừa rồi ông ta còn quỳ trước mặt ông chủ Cổ, nhưng bây giờ ông ta lại đứng lên được rồi, cho dù bọn họ không có tập đoàn Mạt Lâm thì vẫn còn tập đoàn Xương Thịnh!
Nếu xét về thực lực, Mạt Lâm chưa trưởng thành, vẫn kém hơn một bậc.
Nhìn Phương Thiên Quang vênh váo như thế, Triệu Chí Hào tức đến mức mí mắt giật giật. Ông ta nói bằng giọng âm trầm: “Người đâu, lôi tên đầu sỏ tới cục cảnh sát, đừng có đánh anh Phương đấy!”
“Vâng!”, năm tiếng hô vang lên đồng thanh, sau đó bọn họ lôi Phương Thiên Quang lên xe.
Bà cụ Phương sầm mặt đứng nhìn, bà ta lên tiếng: “Tổng giám đốc Triệu hết chuyện rồi chứ?”
“Đây là địa bàn của tôi, phải để tôi hỏi bà mới đúng”.
“Ha ha, bà già này có một chuyện muốn nói với anh”.
“Ồ?”, Triệu Chí Hào hơi nghi hoặc, bà cụ Phương còn gì để nói nữa đây? Định mượn thế của tập đoàn Xương Thịnh để lên mặt à?
Bà cụ Phương chậm rãi nói: “Hợp đồng là do Phương Thủy Y ký, hai bố con họ có bảy mươi phần trăm cổ phần, cũng đồng nghĩa với việc xảy ra chuyện thì bố con họ phải chịu bảy mươi phần trăm trách nhiệm, ba mươi phần trăm còn lại mới là của bọn tôi”.
“Còn nữa, từ giờ trở đi, Phương Thủy Y không còn là người nhà họ Phương nữa, tất cả quyền lợi đều phải giao lại cho tôi!”
“Bà cụ Phương, bà đúng là tàn nhẫn. Thảo nào người ta lại nói kẻ ác sống lâu, bà đúng là ví dụ điển hình cho câu nói này. Phương Thủy Y nắm giữ bảy mươi phần trăm cổ phần, bà dựa vào đâu mà đá cô ấy ra?!”
Triệu Chí Hào nghiến răng hỏi, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà bà cụ Phương lại bất chấp thủ đoạn như thế, chỉ biết lợi dụng Phương Thủy Y.
“Ha ha”, bà cụ Phương cười khẩy nói: “Tập đoàn Mạt Lâm các người biết đưa ra cái hợp đồng bất bình đẳng, chẳng lẽ nhà họ Phương chúng tôi thì không biết sao? Hơn nữa Phương Thủy Y chỉ nắm giữ ba mươi lăm phần trăm, ba mươi lăm phần trăm còn lại nằm trong tay Phương Thiên Bàng, nếu nó dám nói không, tôi sẽ đánh chết nó!”
Những người khác nghệt mặt ra. Tuy rằng nhà họ Phương không có địa vị quan trọng ở Hoài Bắc, nhưng chuyện gia đình của nhà họ Phương chẳng khác nào phim cung đình cổ trang, nhất là bà cụ Phương, không thiếu gì thủ đoạn để tính kế người nhà.
Phương Thủy Y cũng ngây ngẩn, trong đôi mắt không còn chút ánh sáng nào, đã đến mức này rồi, cô cũng nên tuyệt vọng rồi nhỉ?
“Nói xong rồi thì cút đi!”, Triệu Chí Hào trầm giọng quát.
“Vậy thì bà già này không ở lại nữa”, dáng vẻ hèn mọn lúc nãy đã biến mất hết, bà cụ Phương cười lạnh nói: “Tôi cũng muốn xem thử đối mặt với một mỹ nhân yếu đuối thế này, ông chủ Cổ sẽ lấy lại tiền thế nào, không biết là tới tòa kiện, hay là lấy thân gán nợ!”
“Vậy tôi cũng nói với bà một câu”, Triệu Chí Hào nắm chặt hai tay, ông ta kìm nén cơn giận và nói mỉa mai: “Nhà họ Phương các người luôn chỉ là một trò cười, cho dù bây giờ có tập đoàn Xương Thịnh làm chủ nhân thì cũng thế!”
“Vậy thì chúng ta cùng chờ xem!”, bà cụ Phương hừ lạnh rồi đưa người nhà họ Phương rời khỏi đó.
Xảy ra chuyện như vậy, Phương Thủy Y không còn mặt mũi nào ở đây nữa, cô cũng xoay người chạy đi.
Những ông chủ khác tới đây bàn chuyện hợp tác làm ăn thấy vậy cũng tâng bốc vài câu rồi biết điều chào ra về.
“Bảo người thay cửa kính đi”, Triệu Chí Hào ra lệnh rồi vào trong công ty với vẻ mặt khó coi.