Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh thì có thể có chuyện gì được chứ, chẳng phải anh nói với em rồi sao, coi như là đi dạo thôi mà”.

“Bớt nói khoác đi, từ khi nào anh lại trở nên như vậy”, Phương Thủy Y lườm Trương Trần một cái, cái tên này, đúng là càng ngày càng khó hiểu.

“Cốc, cốc, cốc”, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó một cảnh sát bước vào lấy ra tăm bông và thuốc bôi.

“Cậu Trương! Đây là thuốc bôi mà sếp chúng tôi mang đến, rất hữu dụng, cậu bôi lên cho chị nhà đi ạ”.

“Cảm ơn nha”, Trương Trần gật đầu, mặc dù thuốc mà anh điều chế chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn nhưng hiện giờ trong tay anh không có thuốc nên đành phải dùng cái này thôi.

“Ha ha! Các người đã hỏi xong chưa?”, cảnh sát đứng ở bên cạnh hỏi.

“Hỏi xong rồi thì đi ra, đừng đứng ở đây vướng chân vướng tay nữa, làm gì thì làm đi”.

Rõ ràng là địa vị của cảnh sát này không hề tầm thường, chỉ có mấy câu quát mắng mà đã đuổi đám người ở đây đi rồi, chỉ còn lại Trương Trần và Phương Thủy Y.

“Cậu Trương! Cậu bôi thuốc xong rồi sau đó ký một chữ ở đây rồi hai người có thể về rồi ạ. Nếu có gì không tiện thì tôi sẽ tiễn hai người một chuyến”.

“Không cần đâu”, Trương Trần lắc đầu, cảnh sát kia cũng không nói gì nhiều, đưa đám người Trương Trần ra đến cửa rồi cũng lui về.

“Này! Mặc dù chúng ta là người bị hại nhưng dù sao anh cũng đánh người mà. Chúng ta cứ thế này mà được thả ra sao?”, Phương Thủy Y nheo mắt lại hỏi Trương Trần với ánh mắt nghi ngờ.

“Bôi thuốc cho em mà còn nhiều lời vậy”, Trương Trần dùng tăm bông chấm chấm lên, Phương Thủy Y thấy đau rồi chỉ biết hít một hơi lạnh, sau đó không nói gì nữa.

Sau khi bôi thuốc xong, Trương Trần và Phương Thủy Y ký tên rồi rời khỏi đồn công an.

“Trương Trần! Rốt cuộc chúng ta ra khỏi đây kiểu gì vậy?”, Phương Thủy Y hỏi, cô nghi ngờ trong chuyện này chắc chắn có vấn đề liên quan đến Trương Trần. Vụ ẩu đả này ít nhất cũng phải giam giữ mấy ngày mới phải.

“Ha ha! Anh lợi dụng lòng thương người của họ thôi mà. Anh nói với họ là em đang có bầu nên cần có người chăm sóc…”, Trương Trần cười hì hì, lúc sau lộ ra biểu cảm đau đớn.

Không biết từ lúc nào đôi bàn tay nhỏ nhắn của Phương Thủy Y đặt vào hông của Trương Trần rồi nhéo một cái khiến Trương Trần há hốc mồm kêu đau.

“Hì hì”, Phương Thủy Y không kìm nổi mà bật cười, xem ra tên này cũng không đáng ghét lắm, không biết học được kiểu mồm mép lém lỉnh từ khi nào, lại còn nói người ta mang bầu nữa, sao lại bịa giỏi như vậy chứ?

“Chúng ta mau chạy thôi, lát nữa người ta mà điều tra ra thì sẽ thả chó ra cắn người đấy”, Trương Trần cười hì hì rồi kéo tay Phương Thủy Y chạy về phía trước.

Ánh mặt trời như chiếu xuống bóng hình của hai người khiến cho hai cái bóng như kéo dài năm sáu mét.

“Đứng lại”, đột nhiên vang lên tiếng quát lớn. Vương Đại Long ở một bên nhảy ra phá vỡ bầu không khí lý tưởng này. Ban nãy gã còn tưởng mình bị bại lộ rồi cơ.

Sau khi Vương Đại Long nhảy ra thì phía sau gã cũng xuất hiện mười mấy người chặn đường đi phía trước lại.

“Các người… Các người là ai?”, Phương Thủy Y sợ đến mức dừng bước chân rồi

nắm chặt vai Trương Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK