Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiễm Minh Nhật nhìn Trương Trần chữa trị cho từng bệnh nhân thì khì khì nói: “Kim Hồi Xuân, không tồi đâu…”.

“Cũng bình thường thôi”, Trương Trần đáp bừa một câu.

“Ha ha! Trương Trần, cứ coi như anh gắng gượng được một lúc nhưng liệu cố được bao lâu?”, Nhiễm Minh Nhật cười khỉnh, sau đó nhìn Chu Viên Viên nói tiếp: “Trông vào hắn à, lẽ nào hắn có thể ở đây suốt sao?”

“Không liên quan gì đến anh”, Chu Viên Viên lạnh lùng nói.

“Xem ra, cô cũng không ngoan lắm nhỉ, cũng được, tôi muốn xem Trương Trần có thể chữa cho bao nhiêu người”, Nhiễm Minh Nhật khẽ cười một tiếng, không nói thêm mà yên lặng ngồi ở đó nhìn Trương Trần chữa cho từng người.

“Bác sĩ ơi, tôi vẫn còn khó chịu”, lúc này một người đàn ông trung niên nhận được ám hiệu của Nhiễm Minh Nhật nên nói với vẻ mặt nhăn nhó.

“Một tháng sau là không sao đâu, chỗ tôi là y thuật chứ không phải thần tiên, nếu như ông chê thì có thể đến bệnh viện thành phố”, Trương Trần thản nhiên nói.

Lúc này, điện thoại của Trương Trần đột nhiên vang lên. Vì hôm nay là chủ nhật, cục dân chính không mở cửa nên Trương Trần cũng không tắt máy.

Số điện thoại gọi đến là Phương Thiên Bàng, anh vừa nhận thì nghe thấy giọng nói sốt sắng của Phương Thiên Bàng vang lên: “Trương Trần, con đến bệnh viện thành phố đi, Thủy Y nhập viện rồi, tinh thần của con bé có chút không ổn định”.

“Vâng ạ”, Trương Trần không hỏi nhiều mà liếc nhìn Nhiễm Minh Nhật một cái. Anh hy vọng Phương Thủy Y nhập viện không liên quan gì đến nhà này mà chỉ là sự trùng hợp thôi.

“Thủy Y xảy ra chuyện rồi, tôi phải qua đó một chuyến”, Trương Trần nhìn Chu Viên Viên nói với vẻ áy náy. Anh biết nếu mình rời đi thì khéo phòng khám sẽ phải đóng cửa mất.

Chu Viên Viên không có được tay nghề như anh nên không thể ứng phó được với cục diện trước mặt, nhưng Phương Thủy Y bị thế thì anh nhất định phải đi.

“Không sao đâu, anh mau đi đi”, Chu Viên Viên nói.

Trương Trần cũng không nói gì thêm mà đi đến bệnh viện ngay.

“Chu Viên Viên, bây giờ thì ai có thể giúp được cô”, Nhiễm Minh Nhật cười híp mắt nhìn Chu Viên Viên, hỏi.

“Thưa cô chủ, ông chủ bảo cô về nhà một chuyến”, lúc này một giọng nói vang lên, quản gia nhà họ Chu lên trước chào hỏi Nhiễm Minh Nhật, sau đó có người kéo Chu Viên Viên lên xe.

“Cậu Nhiễm, ông chủ bảo cậu cũng qua đó ạ. Ông chủ sẽ khuyên cô chủ ngày mai về Nam Sơn với cậu”.

Trong bệnh viện thành phố, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng lo lắng đi đi lại lại ở trước cửa.

Trương Quốc Hồng vốn định hôm nay đến chỗ Phương Thủy Y hỏi về chuyện ly hôn đã suy nghĩ đến đâu rồi. Nhưng vừa vào cửa thì phát hiện Phương Thủy Y ngất trên đất, bên cạnh còn có lượng lớn thuốc ngủ.

Phương Thủy Y không thể không biết thứ này không được dùng quá liều, vậy mà vẫn uống nhiều thế, rõ ràng là muốn tự tử rồi. Điều này khiến Trương Quốc Hồng sợ phát khiếp, bà ta lập tức gọi xe cứu thương luôn.

“Phải làm sao, phải làm sao đây?”, Trương Quốc Hồng nhìn Phương Thiên Bàng với vẻ mặt lo lắng.

“Không sao đâu, thuốc ngủ chỉ cần cấp cứu kịp thời thì sẽ không có vấn đề gì đâu”, Phương Thiên Bàng an ủi vài câu nhưng trong lòng thấy vô cùng nặng nề.

Khó khăn lắm mới quay về tỉnh An Hoa, mới có hai ngày mà con gái lại tự tử. Nhà của họ có thể nói là ngày càng rối ren hơn.

“Bố mẹ ơi, Thủy Y thế nào rồi ạ?”, Trương Trần vội đến bệnh viện, thấy Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng thì vội hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK