Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thằng ranh con, được, được lắm! Sở dĩ Lư Tam Pháo này được gọi là Lư Tam Pháo, đó là bởi vì ông mày thích đụng chết người khác. Một câu nói của mày mà đã muốn làm tao phá sản, tao cũng muốn xem thử mày sẽ làm thế nào. Nếu không làm được, ông mày không cho mày nằm cáng ra khỏi Hoài Bắc thì tên ông mày sẽ viết ngược lại!”

Ngô Tinh Tinh cực kỳ tức giận, ngay từ đầu chỉ có mình ông ta tưởng bở, người ta căn bản không định nể mặt ông ta, ngược lại còn muốn làm ông ta phá sản.

Nghe Ngô Tinh Tinh quát như vậy, Trương Trần mất kiên nhẫn nói vào điện thoại: “Nhanh lên chút nữa đi!”

“Nhiều nhất là năm phút, để tôi thông báo”, trong điện thoại, Triệu Chí Hào nói.

Trương Trần gật đầu rồi tắt máy.

Phương Như và Phương Hải Cương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn một loạt các hành động của Trương Trần. Tên Trương Trần này khiến bọn họ cảm thấy hoàn toàn xa lạ, bọn họ cũng muốn nhìn xem Trương Trần sẽ làm chuyện này thế nào.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Ngô Tinh Tinh vang lên, khiến mí mắt ông ta giật giật. Lúc này dây thần kinh của ông ta vô cùng mẫn cảm, lập tức bắt máy và quát tháo: “Có chuyện gì? Không chờ tôi về rồi nói được sao?”

“Ông chủ, không cần đâu, vừa rồi bộ phận tài vụ đã nhận được thông báo, tất cả cổ đông và những người hợp tác đều rút vốn, một số đơn đặt hàng cũng bị hủy. Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, số lượng quá lớn, có thể nói là… phá sản rồi…”

“Cái gì?”, nghe thấy giọng nói trong điện thoại, Ngô Tinh Tinh còn tưởng mình nghe nhầm, ông ta mắng to: “Mẹ kiếp, nói linh tinh cái gì thế hả? Ai có cái bản lĩnh ấy? Có phải cậu không muốn làm nữa rồi không?”

“Ông chủ, tôi đã đặt đơn từ chức lên bàn ông rồi, tiền lương tháng cuối cùng tôi cũng không cần nữa, ông nên nghĩ xem phải bù vào những lỗ hổng ấy thế nào đi thì hơn”.

Ngô Tinh Tinh còn muốn nói gì nữa thì người ở đầu bên kia đã tắt máy.

Tin tức này như sét đánh ngang tai, khiến Ngô Tinh Tinh lập tức rơi xuống địa ngục, lúc này ông ta cảm thấy không biết phải làm sao.

Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, ông ta gào thét với Trương Trần: “Mày, rốt cuộc mày là ai?”

Vừa rồi Trương Trần nói làm ông ta phá sản, bây giờ ông ta đã phá sản thật rồi. Trong cả cái đất Hoài Bắc này, ai có năng lực như thế?

Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà thôi, ngay cả mấy nhân vật tai to mặt lớn của nhà họ Triệu cũng không thể nhanh như thế được.

Trừ khi có mấy ông trùm cùng đối phó với ông ta.

“Tôi là Trương Trần chứ ai”, Trương Trần cười ha ha.

Lúc này, một chiếc Rolls Royce chậm rãi đi tới, cửa xe mở ra, Tôn Khuê Sơn bước xuống xe, đi tới trước mặt Ngô Tinh Tinh, lấy một văn bản ra: “Ký đi, ký là ông sẽ có tiền trả nợ.”

“Ông… Ông… Tổng Giám đốc Tôn, vì sao?”, Ngô Tinh Tinh kích động nói.

Trương Trần cũng nhìn về phía Tôn Khuê Sơn với vẻ mặt kỳ lạ: “Tôi gọi cho Triệu Chí Hào cơ mà, sao người tới đây lại là ông? Triệu Chí Hào vô dụng rồi hả?”

“Ha ha, cậu Trương, bọn tôi ai đến cũng thế cả mà”, Tôn Khuê Sơn vội vàng cười làm lành, trong lòng thì lại vô cùng đắng chát.

Ông ta đường đường là một ông trùm, vậy mà lại phải cười làm lành với người ta, không mời mà vác mặt tới chống lưng, còn bị hỏi tới đây làm gì, khiến ông ta cảm thấy mình rất dư thừa.

Ông ta có muốn đến đâu, nhưng ông ta cũng muốn có một chân ở tập đoàn Mạt Lâm, kiếm ít tiền dưỡng lão, thế nhưng Trương Trần không đồng ý, cho dù ông ta thuyết phục được Triệu Chí Hào thì cũng chẳng tác dụng gì.

“Được rồi, xử lý trước đi!”, Trương Trần xua tay nói.

“Haizz”, Tôn Khuê Sơn đáp lời, trút hết mọi bực bội lên người Ngô Tinh Tinh: “Nhìn, nhìn cái khỉ gì, ông có ký không?”

“Tôi… Tôi…”, Ngô Tinh Tinh mếu máo đòi khóc, nhưng ông ta không dám nói không ký. Chỉ cần là người có đầu óc thì đều biết trong mấy ông trùm thì nhà họ Tôn là khó dây nhất, bọn họ nắm giữ đường dây xã hội đen, ông ta đâu dám nói không.

Sau khi ký tên mình vào, Ngô Tinh Tinh biết là ông ta đã chẳng còn gì cả, e là va li tiền đền cho ông ta đang nằm trên mặt đất ông ta cũng không thể cầm đi được.

“Bây giờ bọn tôi đi được rồi chứ?”, Trương Trần cười nói.

“Mời cậu”, sao Ngô Tinh Tinh dám nói bừa nữa.

“Tiểu Thiến, đi đi, sau này có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh rể, anh sẽ chống lưng cho em”, Trương Trần vừa cười vừa nói, Phương Thiến cũng gật đầu như giã tỏi, nhìn Trương Trần với vẻ mặt tôn sùng.

Ai nói anh rể này của cô là phế vật, trong mắt cô thì rõ ràng là ngầu chết đi được.

“Cậu Trương, cậu xem, bây giờ cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi!”, Tôn Khuê Sơn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK