“Gì cơ?”, giờ thì tất cả mọi người đều thực sự ngây ra như phỗng rồi, món đồ Trương Quốc Hồng tặng là hàng giả, quả thật đã tát thẳng vào mặt ông cụ Trương.
Không có nhiều tiền cùng lắm chỉ bị chê bai vài câu là nghèo khó rách nát, nhưng nếu xài đồ giả thì quả thật là có vấn đề về nhân cách.
Ông cụ Trương cũng nhìn về phía Trương Lập: “Những gì con nói là thật à?”
“Bố, con đâu dám dối gạt bố chứ, chiếc bình Lưu Ảnh này là lễ vật Thiên Lỗi tặng bố, vì tìm món đồ này mà thằng bé bị tai nạn giao thông, nhưng cũng may tất cả đều đáng giá!”
Lúc này mọi người mới phát hiện, trong đám con cháu trẻ tuổi quả thật không thấy Trương Thiên Lỗi đâu!
Trương Trần nghe thấy vậy tức thì nhíu mày, Trương Thiên Lỗi là con trai của Trương Lập, giờ thì hay rồi đây, không ngờ vì để tránh bị mất mặt mà Trương Thiên Lỗi lại đi bịa ra lời nói dối bị tai nạn giao thông!
Người nhà họ Trương ngơ ngác nhìn nhau, cả nhà Trương Lập này đúng thật là đã dốc sạch vốn liếng để chuẩn bị quà biếu cho ông cụ, người làm bố thì dập đầu 1000 cái, còn đứa con trai lại bị tai nạn giao thông.
Ông cụ Trương nghe vậy thì kinh hãi không thôi, Trương Thiên Lỗi - đứa cháu mà ông ta yêu quý nhất lại đứng mũi chịu sào, vừa nghe thấy thế ông ta thình lình đứng bật dậy, ân cần hỏi: “Tiểu Lỗi sao rồi?”
“À ha ha, không đáng ngại, vết thương của thằng bé cũng không nặng lắm, lát nữa thằng bé sẽ đến chúc thọ bố!”, Trương Lập cười nói.
Ông cụ Trương đanh mặt: “Thật hồ đồ, đã bị tai nạn mà còn chúc thọ cái gì nữa, mau dẫn bố đi thăm thằng bé!”
Nghe thấy lời của ông cụ Trương, đám con cháu trong nhà đều ghen ghét, bọn họ cũng là cháu trai cháu gái ruột của ông cụ, thế mà địa vị của bọn họ lại thua kém Trương Thiên Lỗi nhiều thế!
Ở nhà họ Trương này, Trương Thiên Lỗi giống hệt Hàn Đông Vũ của nhà họ Hàn vậy, đều được bồi dưỡng làm người thừa kế!
Trên mặt Trương Lập cũng lộ rõ vẻ đắc ý và tự hào!
Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói yếu ớt truyền đến: “Ông nội, hôm nay là lễ mừng thọ của ông, cháu phải đến đây chúc thọ cho ông mới đúng chứ!”
Mọi người đổ dồn mắt về phía tiếng nói, chỉ thấy ở ngay cửa có hai người đàn ông cường tráng đang đẩy một chiếc xe lăn, và người ngồi trên xe chính là Trương Thiên Lỗi.
Cả người anh ta quấn kín băng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nào còn dáng vẻ oai phong lẫm liệt, chỉ tay năm ngón của trước kia nữa!
Vừa vào cửa, Trương Trần đã chú ý đến Trương Thiên Lỗi, mà dường như Trương Thiên Lỗi cũng có cảm giác, bèn liếc mắt nhìn sang, trong đôi mắt kia lập tức bùng lên lửa giận ngút trời, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cơn giận này đã bị anh ta ép xuống!
Hai người chỉ liếc nhìn nhau một cái rồi thôi, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, những người có mặt không ai hay biết hai người họ chợt lộ ra nụ cười lạnh lùng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó!
“Tiểu Lỗi, cháu sao rồi?”, ông cụ Trương lập tức bước tới, thương yêu hỏi han, trên gương mặt già nua đầy vẻ đau lòng, có thể thấy được trong lòng ông ta thật sự rất quan tâm đến đứa cháu này!
“Ông nội, cháu không sao đâu ạ!”, Trương Thiên Lỗi thu ánh mắt về, miễn cưỡng mỉm cười, ngoại trừ Trương Trần và trợ lý của hắn thì không ai hiểu rõ vết thương trên người anh ta hơn, xương cốt tay chân đều bị vỡ nát!
“Ông nội, cháu biết ngoài lá trà thì ông còn thích sưu tầm cả đồ cổ, bên trong đó ghi lại dấu vết năm tháng và lịch sử vĩ đại, bác cả đã chuẩn bị lá trà cho ông rồi, vậy cháu liền dùng một chiếc bình Lựu Ảnh làm quà tặng, chúc ông sống lâu trăm tuổi, sức khỏe dồi dào!”
Nói xong, vệ sĩ sau lưng Trương Thiên Lỗi lập tức lấy một chiếc hộp rồi mở ra, chỉ thoáng nhìn bề ngoài, có thể thấy bình Lựu Ảnh trong tay Phương Thiên Bàng gần như giống nó y như đúc!
“Không vội, không vội, vết thương của cháu quan trọng hơn, người đâu, mau đưa Tiểu Lỗi trở về dưỡng thương”, ông cụ Trương nói.
Trương Lập cũng khoát tay: “Hai người các cậu đưa Tiểu Lỗi về đi, để lại quà tặng ở đây là được!”