“Thông báo thêm thực phẩm cho mọi người, tăng gấp đôi lượng thịt, trứng cũng tăng thêm một ít!”, Triệu Chí Hào sai sử.
“Vâng, nhưng Tổng giám đốc đã thức suốt đêm rồi, hay là ông đi nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho ông ngay?”, thư ký của Triệu Chí Hào nói trong sự lo lắng.
“Vậy được rồi”, Triệu Chí Hào cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ông ta không ăn cơm mà tới phòng nghỉ một mình, nhưng còn chưa vào phòng thì những tiếng ồn ào hỗn loạn đã vọng tới.
“Tổng giám đốc, Tổng giám đốc, không hay rồi!”, lúc này, thư ký của Triệu Chí Hào vừa thở hổn hển vừa chạy tới, hoảng hốt nói: “Tổng giám đốc, bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, bọn họ bao vây xưởng của chúng ta, nói là muốn tìm ông!”
“Sao lại vậy?”, Triệu Chí Hào nhíu mày, xưởng thuốc này mới được gỡ niêm phong bảy, tám ngày, bây giờ lại tới nữa hả?
“Người cầm đầu là ai?”, Triệu Chí Hào vội vàng hỏi.
“Tôi, tôi không biết!”
“Tôi đi xem sao, cậu liên lạc với cậu Trương đi!”, Triệu Chí Hào vừa nói vừa sải bước ra ngoài.
Tất cả các công nhân trong xưởng thuốc đều bị dồn vào một nơi, những người kia được trang bị súng ống đầy đủ, nét mặt nghiêm túc.
Cửa phòng làm việc đã bị dán giấy niêm phong, chứng tỏ xưởng thuốc của bọn họ lại bị niêm phong rồi!
Ở cửa phía đông của xưởng, có vô số phóng viên đứng bên ngoài.
“Chuyện gì thế này? Các người phải cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu!”, Triệu Chí Hào sầm mặt nhìn người đàn ông trung niên cầm đầu, với cách ăn mặc này thì chắc hẳn ông ta là thủ lĩnh ở đây.
“Ông là Tổng giám đốc Triệu Chí Hào đúng không? Chúng tôi nhận được tin xưởng thuốc của các ông bị nghi ngờ dùng dược phẩm kém chất lượng để kiếm lời. Để tránh lưu thông ra thị trường và gây nên hậu quả không thể cứu vãn được, chúng tôi yêu cầu các ông ngừng kinh doanh để kiểm nghiệm lại thành phần dược phẩm!”
“Đây là giấy truyền lệnh được cấp trên phê chuẩn!”, nói xong, người đàn ông trung niên lấy một văn bản ra đưa cho Triệu Chí Hào.
Sắc mặt của Triệu Chí Hào âm trầm tột độ, đúng là trước kia ông ta từng làm không ít chuyện mờ ám, nhưng vì sự ảnh hưởng của Trương Trần nên tập đoàn Mạt Lâm này còn sạch hơn cả mông con gái!
Ông ta liếc mắt nhìn, người ký tên trong giấy truyền lệnh chính là Vu Ấu Hoa.
“Chứng cứ đâu?”, Triệu Chí Hào lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì hiện tại chưa có chứng cứ cụ thể nên chúng tôi mới thông báo cho ông với thân phận là kẻ tình nghi, nếu không thì đã chẳng khách khí như thế. Hơn nữa chuyện này khác với những vụ án hình sự bình thường khác, ông cũng có thể thuê luật sư!”
“Được, các người được lắm, nếu kết quả điều tra là Mạt Lâm bị oan, vậy thì các người phải chịu trách nhiệm về những tổn thất kinh tế, nếu không chúng ta gặp nhau trên tòa!”, dứt lời, Triệu Chí Hào không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn lên xe cảnh sát.
Ông ta biết hiện tại phản kháng cũng vô dụng, Vu Ấu Hoa đã lên tiếng thì sẽ không có chuyện những người này về tay không.
…
Sân bay Hoài Bắc, Nhiễm Minh Nhật và Vu Ấu Hoa đang chờ ở một nơi kín đáo, Chu Nhân Kiệt thì đứng trên lối đi đợi người. Rốt cuộc cũng có một người đàn ông đi về phía này, Chu Nhân Kiệt so sánh với ảnh chụp rồi vội vàng bước tới đón tiếp.
“Cậu chủ Nhiễm, đội ngũ luật sư của cậu tới rồi, Triệu Chí Hào cũng đã bị bắt, chẳng bao lâu nữa là sẽ tới lượt ông chủ Mạt Lâm!”, Vu Ấu Hoa nói nhỏ.