Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Trần bỗng nở nụ cười. Những năm qua Lam Hiên có thể bước tới địa vị như ngày hôm nay, có thể thuận lợi trong mọi chuyện, không chỉ là bởi vì may mắn mà thôi, vào thời khắc mấu chốt, anh ta sẵn sàng cúi đầu hoàn toàn.

Trương Trần không cần biết Lam Hiên có thật lòng hay không, anh cũng không cho rằng mình có khí thế của bá vương, trợn mắt một cái là người ta phải phục tùng, anh chỉ cần đạt được mục đích là được.

“Anh là một người thông minh”, Trương Trần vỗ mấy cái vào mặt Lam Hiên, sau đó sải bước ra khỏi phòng.

Tôn Khuê Minh lập tức đi theo sau, ông ta hỏi nhỏ: “Cậu Trương, bên phía Bạch Thu Nghiệp thì sao?”

“Phải xem ông ta có biết điều hay không, đâu thể nào giết hết được. Ông ta sẽ biết chuyện xảy ra ở đây nhanh thôi, cũng có thể là lúc này ông ta đã biết rồi!”, Trương Trần cười nói.

“Cậu đang nói đến Lam Hiên?”, Tôn Khuê Minh lập tức hiểu ra.

Trương Trần gật đầu, anh không nói thêm gì nữa.

“Mau lên, gọi điện thoại cho Lâm Tái Quốc!”, ngay lúc Trương Trần và Tôn Khuê Minh ra khỏi phòng, Lam Hiên lập tức nhảy bật lên.

“Đại ca, không liên lạc được…”.

“Quả nhiên là thế! Rốt cuộc ông chủ của Mạt Lâm là ai thế này?”, Lam Hiên cảm thấy vô cùng nặng nề, anh ta nói tiếp: “Kể sơ qua chuyện ở đây cho Bạch Thu Nghiệp, không cần nói rõ ý định của chúng ta!”

Trong phòng hát Thánh Thạch, Bạch Thu Nghiệp nắm chặt điện thoại, khuôn mặt già cả chau lại, giờ phút này ông ta cũng chẳng có hứng thú gì với các em chân dài xung quanh.

“Lam Hiên, ý cậu là sao?”, Bạch Thu Nghiệp hít một hơi xì gà rồi trầm giọng hỏi.

“Ha ha, không có ý gì khác, ông cũng đã tới tìm tôi bàn về chuyện chia cắt Hoài Bắc rồi, tôi chỉ kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay mà thôi!”

“Vậy cậu thấy thế nào?”, Bạch Thu Nghiệp hỏi.

“Ha ha, chính bởi vì chưa quyết định được nên tôi mới gọi cho ông chủ Bạch đấy thôi”.

Bạch Thu Nghiệp sầm mặt tắt máy. Ông ta đẩy mấy cô gái nhõng nhẽo ra, mở cửa đi tới căn phòng trong cùng rồi nói: “Lập tức đi xem Lâm Tái Quốc đã chết chưa!”

Một tên tay chân trông coi ở hộp đêm Đại Nguyên lập tức gọi điện thoại, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Thu Nghiệp, nói: “Sếp à, ông ta chết rồi, nghe nói là đột tử vì tái phát bệnh tim!”

“Vớ vẩn!”, nghe vậy, Bạch Thu Nghiệp mắng một tiếng, ông ta không biết Lâm Tái Quốc có bị bệnh tim không, nhưng ông ta biết đó tuyệt đối không phải là đột tử.

“Sao vậy sếp?”, những người trong căn phòng này đều là thân tín của Bạch Thu Nghiệp, bọn họ nhận thấy chuyện này có gì đó khác thường nên vội vàng hỏi ngay.

Bạch Thu Nghiệp kể vắn tắt mọi chuyện, sau đó nghiến răng nói với vẻ mặt phẫn nộ: “Các cậu thấy thế nào?”

“Thằng ranh Trương Trần không tới thẳng chỗ chúng ta thì chỉ có hai khả năng”.

“Thứ nhất là nó không dám tới, sợ bị chúng ta giết, thứ hai là nó đang cho sếp một cơ hội. Hiện tại Lâm Tái Quốc chết rồi, với tính cách của Lam Hiên thì chắc chắn hắn sẽ lựa chọn trở thành chó săn, bây giờ chỉ còn sếp thôi!”

“Tôi đã coi thường tên Trương Trần này thật rồi, thảo nào nó dám đụng tới cả người nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn!”, Bạch Thu Nghiệp xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, chìm vào sự suy tư.

Ngay cả người Nam Sơn mà Trương Trần còn không sợ, huống chi là ông ta, vậy thì chắc chắn là khả năng thứ hai. Nhưng ông ta đã sống mấy chục năm trời, từ bao giờ lại đến lượt một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi cho ông ta cơ hội?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK