“Cậu cần đích thân tôi tiễn không?”, Mã Tam Phong bình thản nói.
“...Không, không cần!”, Thẩm Thiên Lang cắn răng. Hắn vốn không quen biết Trương Trần mà là vì Triệu Chí Hào nên mới tới. Bây giờ còn xuất hiện thêm một Mã Tam Phong, hắn sao dám đắc tội, nhưng cứ vậy mà đi sẽ đắc tội với nhà họ Triệu, vậy nên hắn cảm thấy khó xử.
Có điều, trước mắt không thể gắng gượng với cả hai bên được, tạm thời giữ lại cái đầu đã, cái đít thì cứ kệ nó.
Rất nhanh đã đến ông chủ Trần, cũng chỉ đôi bà câu là có thể đuổi đi, có điều dễ dàng hơn cả. Dù sao, ông chủ Trần cũng không phải phải loại ngu đần gì.
Trương Trần và Triệu Chí Hào bình thản đứng nhìn mọi chuyện, không nói tiếng nào, bọn họ cũng ngại lên tiếng bắt mấy người kia cứ đứng lù lù ở đó, vậy nên trong giây lát, đám người mà Trương Trần dẫn tới chỉ còn lại có Triệu Chí Hào và Tề Long cùng với mấy tay đàn em.
Bởi vì nhà họ Tề khá đặc biệt, tuy rằng không đánh lại được nhà họ Mã nhưng Mã Tam Phong cũng không có khả năng dùng vài câu nói để đuổi cậu ba nhà họ Tề đi. Vậy nên ông ta không lên tiếng.
Còn Triệu Chí Hào lại càng không thể đuổi được.
Người nhà họ Phương vui mừng, ai nấy đều kích động vô cùng. Cái gì gọi là bá khí chứ, đây chính là bá khí!
Vừa rồi nhà họ Phương rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, Mã Tam Phong mới xuất hiện, vài ba câu đã giải quyết xong mọi chuyện, đến cả Triệu Chí Hào cũng không dám mở miệng, tiếp sau đó chắc đến lượt Trương Trần rồi.
“Trương Trần, mày còn trò gì nữa thì mau lôi ra hết đi. Ông Mã chỉ cần giơ một ngón tay cũng đủ dí chết mày!”, nghĩ tới cảnh tượng thê thảm ban nãy của mình, Phương Hải Cương tức giận, giờ đã có người chống lưng cho, hắn lập tức trở mặt cắn người, quát nạt Trương Trần.
Phương Như chịu một cái bạt tai cũng căm hận nhìn Trương Trần, nói bằng giọng the thé: “Mày chết không được yên rồi, lần này cho dù mày có quỳ xuống dập đầu cũng vô dụng!”
Rõ ràng, lúc này toàn bộ người nhà họ Phương đều thở phào một hơi.
Cuối cùng, ánh mắt của Mã Tam Phong cũng dừng lại ở chỗ Trương Trần, ông ta nói: “Hôm nay, tôi nể mặt Triệu Chí Hào nên cậu có thể đi khỏi. Cậu nhớ kỹ cho tôi, không phải hôm nay rời đi là xong, tuần sau, Hoài Bắc này sẽ không còn người nào tên Trương Trần nữa...”
Trương Trần không hề đáp lại Mã Tam Phong, anh nhìn sang bà cụ Phương, hỏi: “Đây chính là biện pháp cuối cùng của bà?”
“Hừ!”, bà cụ Phương lạnh hừ một tiếng, khinh thường nói: “Phải thì sao? Cậu cho rằng cậu còn thoát được lần này? Cậu cứ đợi bị phanh thây đi. Động đến nhà họ Phương thì đây chính là kết cục của cậu. Đồ vô dụng mãi mãi là đồ vô dụng!”
“Ha ha, Mã Tam Phong chính là chỗ dựa của bà? khó tránh khỏi bà tự tin quá đà. Bà phải biết , không phải hôm nay ông ta thả tôi đi mà là tôi tha cho ông ta!”, Trương Trần bình thản nói.
“Ngông cuồng!”, Mã Tam Phong hừ một tiếng, Trương Trần cố tình coi thường ông ta là vì muốn ông ta tức giận vậy nên mới dám to gan nói rằng anh tha cho ông ta một mạng. Đúng là nực cười, lời như vậy đến cả Triệu Chí Hào cũng không dám nói, Trương Trần dựa vào đâu!
“Đừng vội!”, Trương Trần nói chậm rãi: “Mã Tam Phong, nếu tôi đã có thể đưa người của ông vào đồn thì cũng có thể khiến ông quỳ xuống xin tôi, không tin thì ông thử xem...”
“Chúng ta đi thôi, không cần lo ở đây nữa!”, Trương Trần nói rồi khoát khoát tay, đưa mọi người rơi khỏi. Đằng sau lưng anh vang lên tiếng hừ nhạt một tiếng: “Đợi cậu sống được đến ngày đó rồi tính...”
Nhìn thấy Trương Trần rời khỏi, bà cụ Phương nói lớn: “Mấy người đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau
chuẩn bị tiệc rượu!”