Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mỹ Hân, em sao vậy?”, Tôn Mỹ Lâm lay Tôn Mỹ Hân hỏi, sau đó nhìn bạn của cô ta lạnh lùng nói: “Chuyện gì thế này? Giải thích không rõ ràng thì dù các cô cậu có lai lịch thế nào, tôi cũng không bỏ qua đâu!”

“Bọn em không biết, chị vừa ra ngoài, cậu ấy đã ngã xuống rồi!”, một cô gái nói.

Đoàn Tân Nguyên cũng nói: “Tôn Mỹ Lâm, bọn tôi không làm gì em gái chị cả, mọi người đều thấy cả”.

“Bọn tôi đã gọi cấp cứu rồi, lát nữa xe cấp cứu đến, nếu không có chuyện gì khác thì bọn tôi đi trước đây”.

Một đám người chen chúc nhau ra khỏi phòng VIP, bắt đầu nói: “Không lẽ thật sự bị dị ứng sao?”

“Ha ha, sao có thể, nếu thật sự như những gì tên ngốc đó nói, vậy thì tôi cũng có thể làm bác sĩ rồi”.

“Vậy giải thích thế nào về tình trạng của Tôn Mỹ Hân?”

“Có thể cậu ta bị bệnh gì đó khó nói, cái này ai mà biết được. Chúng ta mau đi thôi, kẻo lại liên lụy đến chúng ta”.

“Vậy được rồi, tôi đã đặt một phòng VIP ở quán bar, chúng ta tiếp tục đến đó chơi đi”, có người cao giọng nói.

“Được, đó là địa bàn của Lâm Gia, tôi vẫn chưa đến đó”.

Một đám người cười ha ha ra khỏi khách sạn. Tôn Mỹ Lâm ôm Tôn Mỹ Hân ở trong phòng VIP, cô ta bỗng nhớ ra gì đó vội chạy ra ngoài.

“Trương Trần, anh đang ở đâu?”

Nhưng lúc này nào còn thấy bóng dáng của Trương Trần trong khách sạn nữa.

Trong lúc cấp bách, Tôn Mỹ Lâm chỉ có thể đưa Tôn Mỹ Hân đến tầng một khách sạn đợi xe cấp cứu đến.

Còn Trương Trần lại nhíu mày, anh không để ý đến bên Tôn Mỹ Hân nhưng có một chuyện khác khiến anh thấy không đúng.

Bây giờ là sáu giờ hơn, đã qua đúng ba tiếng rưỡi rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Khuê Minh đâu, đã vậy, điện thoại của ông ta còn tắt máy.

“Chẳng lẽ là sợ rồi? Nhưng không đúng lắm, con gái ông ta vẫn còn ở đây, cũng không có lý do gì để tắt máy chứ!”

Trương Trần nhíu chặt hai hàng lông mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Đúng lúc này, điện thoại của Trương Trần đột nhiên vang lên, trên đó hiển thị một dãy số lạ.

Trương Trần vốn đã có dự cảm không lành lập tức bắt máy, bên trong vọng ra âm thanh nôn nóng của Tôn Mỹ Lâm: “Trương Trần, anh mau rời khỏi thành phố Trường Minh, mau lên...”

Hàng lông mày của Trương Trần càng thêm nhíu chặt vào, giọng điệu vẫn chậm rãi: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng nóng vội!”

Tôn Mỹ Lâm đâu thể nào không nóng vội cho được, cô ta vừa nhận được tin bố mình bị bắt rồi, cũng không biết tình huống bên phía Tôn Mỹ Hân thế nào, thành phố Trường Minh này lại không phải địa bàn của nhà họ Tôn!

Cô ta sốt ruột: “Bố tôi bị bắt rồi, là do Lâm Tái Quốc làm, ông ta nói muốn đàm phán!”

“Lâm Tái Quốc?”, Trương Trần lầm bầm tự hỏi, đối với cái tên này, có thể nói trước kia anh khá lạ lẫm với nó.

Nếu anh đã muốn động tới thành phố Trường Minh, tất nhiên đã chuẩn bị từ trước, nơi này ngoài Bạch Thu Nghiệp ra, đại khái còn vài thế lực khác, dạng vừa mới thành hình có Lâm Tái Quốc, vốn dĩ anh và Tôn Khuê Sơn cũng không có ý định tìm Lâm Tái Quốc trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK