Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm, vậy, vậy tôi cúp máy trước nhé, tôi đi xem mẹ thế nào rồi!”, Phương Thủy Y không biết nên nói gì tiếp, vội vàng tắt máy, một mình đứng ngơ ngẩn ở hành lang.

Trên tầng cao của tòa nhà tập đoàn Mạt Lâm, mấy người Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nhìn Trương Trần mà thấy buồn cười.

Sau đó, Trương Trần lườm một cái, bọn họ lập tức nghiêm mặt lại.

“Chuyện này, cậu Trương, người của cục công an thành phố đưa Mạnh Thanh Vân đi rồi, bọn tôi không cản được!”, Tôn Khuê Sơn mở lời trước.

“Bên phía Trường Minh thế nào rồi?” Trương Trần hỏi lại.

“Cũng không còn vấn đề gì nữa rồi, đa số công nghiệp đều vào tay chúng ta rồi, nhưng vẫn cần thời gian thích ứng!”

“Vậy được, đưa Mạnh Thanh Vân tới đây cho tôi, rồi đưa xuống tầng hầm!”, Trương Trần tiếp tục nói.

“Chuyện này!”, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nhìn nhau.

Đương nhiên đưa Mạnh Thanh Vân tới cũng không phải là để mời ăn mời uống, với tính cách của Trương Trần, ít nhất cũng phải phế đi Mạnh Thanh Vân, điều đó cũng đồng nghĩa với việc trực tiếp khai chiến với nhà họ Mạnh.

Với tình hình hiện tại của bọn họ mà nói, chuyện này rõ ràng là không khôn ngoan.

“Thôi kệ đi, thằng oắt con đó đã ngồi lên đầu lên cổ cậu Trương rồi, muốn làm gì cậu ta thì cứ làm đi”, Tôn Khuê Sơn thở dài, chậm rãi nói.

Triệu Chí Hào còn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.

“Tôi đi cùng Triệu Chí Hào!”, Tôn Khuê Sơn nói một câu, rồi gọi điện liên lạc người.

Còn Trương Trần thì trực tiếp đi xuống tầng hầm của tập đoàn Mạt Lâm với vẻ mặt âm trầm.

Món nợ này giữa anh và Mạnh Thanh Vân, cũng tới lúc nên tính toán rõ ràng rồi, còn nhà họ Mạnh ở Thượng Đô, theo những gì anh thấy, không phải anh chọc vào nhà họ Mạnh mà là nhà họ Mạnh đã chọc vào anh!

...

Cách bên ngoài cục công an không xa, hơn một trăm người yên lặng nấp trong bóng tối.

Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ngồi trên con xe Hummer, mắt nhìn ra cửa kính, hút từng điếu thuốc.

Nếu không phải đằng sau có chỗ dựa là Trương Trần, thì dựa vào thế lực của bọn họ quả thực cũng không dám đối đầu với người của Thượng Đô.

Hai người nhìn nhau, vừa cảm thán vừa cười khổ, theo Trương Trần một thời gian, bỗng nhiên lá gan của bọn họ cũng lớn hơn hẳn.

Nếu là trước kia, có tập đoàn Xương Thịnh, nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, cùng nhiều gia tộc lớn ở tỉnh An Hoa, cộng thêm nhà họ Mạnh ở Thượng Đô, thì bọn họ đã phải giơ cờ trắng từ lâu rồi.

Lúc này, cuối cùng Mạnh Thanh Vân cũng ra, mấy trợ thủ đợi ở ngoài từ lâu dẫn theo người lên đón.

“Mẹ nó! Đúng là xui xẻo, cái tên Dã Lang ngu xuẩn này, may mà không có chứng cứ xác thực!”, Mạnh Thanh Vân buột miệng chửi một câu, có thể thấy tâm trạng của hắn rất tệ.

“Cậu chủ, hay là chúng ta quay về Thượng Đô đi?”, trợ thủ hỏi.

“Không, không vội làm gì, tôi vẫn chưa ăn được con đĩ Phương Thủy Y đó”, Mạnh Thanh Vân lắc đầu, nếu đám người đó biết hắn quay về chắc chắn sẽ cười nhạo hắn.

“Về khách sạn trước đi!”, Mạnh Thanh Vân nói một câu rồi bước vào trong xe.

Chiếc xe chạy dần xa, thì hơn mười chiếc Mercedes SUV phía sau cũng vội vàng theo sát.

“Lên!”, Tôn Khuê Sơn ngồi trong chiếc Hummer ra lệnh.

Dưới ánh đèn, chỉ thấy hơn mười chiếc Mercedes SUV đột nhiên tăng tốc trên đường, sau đó vây quanh chiếc BMW của Mạnh Thanh Vân.

“Cút xuống!”, gần một trăm người bước xuống từ trên xe SUV, đập mát cửa kính xe BMW.

Mạnh Thanh Vân và trợ thủ ở trong xe vô cùng hoảng sợ.

“Các, các người là ai, các người có biết hậu quả thế nào khi làm như vậy không?”, trợ thủ nghe vậy lấy can đảm hỏi.

“Chết đến nơi mà còn dọa nạt ai?”

Mấy người đàn ông cao to này chuyên gia chơi mấy trò liều mạng, nào có sợ mấy câu hù dọa này, người đàn ông cao to đứng đầu lập tức rút ra một con dao găm, đâm thẳng vào đùi tên trợ thủ đó mà không cần nhìn!

“Cậu là Mạnh Thanh Vân đúng không, đi theo chúng tôi!”, đám người nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Mạnh Thanh Vân suy ngẫm.

Mạnh Thanh Vân trợn tròn mắt, hắn muốn chạy cũng chạy không được, ở đây ít nhất cũng phải trên dưới một trăm người, rốt cuộc là ai đã điều động nhiều người tới như vậy?

Lúc này, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đi tới cười tủm tỉm: “Cậu muốn ngoan ngoãn đi hay là để bọn tôi phế cậu rồi mới chịu đi đây?”

Mạnh Thanh Vân đương nhiên không lạ gì hai ông lớn Hoài Bắc này, hắn nén nỗi sợ trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: “Ông chủ Triệu, ông chủ Tôn, trong này chắc là có hiểu lầm gì rồi, nhà họ Mạnh chúng tôi lúc nào cũng muốn hợp tác với hai người”.

Mạnh Thanh Vân đã mang gia tộc của mình ra, nhưng hai người Triệu Chí Hào lại cười khinh thường, bọn họ biết nhà họ Mạnh từ lâu rồi, nhưng nếu bọn họ đã có mặt ở đây, đương nhiên cũng chẳng vướng gì nhà họ Mạnh.

“Đánh!”, Tôn Khuê Sơn chỉ nói một từ.

“Đừng, đừng, tôi đi với các người!”, Mạnh Thanh Vân vội vàng ngồi xuống ôm đầu.

Một người đàn ông cao to khinh thường nhổ nước bọt vào hắn, tóm cổ Mạnh Thanh Vân nhét vào cốp sau.

Đường đi vô cùng xóc nảy, Mạnh Thanh Vân bị lắc tới nỗi gần như nôn đến nơi, hắn phải cố gắng nhịn, không biết rốt cuộc là ai muốn làm khó mình.

Lẽ nào là tên Trương thần y đó?

Cuối cùng, xe cũng dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK