Phương Hải Cương không giận mà còn cười, hắn thừa nhận mình đã coi thường Trương Trần, không ngờ Trương Trần thật sự có thể gọi người của cục công thương đến đây. Nhưng ông Mã của cửa hàng Đại Long cũng là người mà Trương Trần có thể đắc tội sao?
Nghĩ đến đây hắn cười càng đắc ý hơn, tiếp đó là nói với giọng chế giễu: “Trương Trần à Trương Trần, mày thật sự cũng có chút bản lĩnh đấy. Nhưng mày có biết ông Mã là ai không, ở Hoài Bắc có mấy người được xưng là ông Mã đâu. Dám tát vào mặt ông ấy theo kiểu này thì mày cũng chết đến nơi rồi”.
Trương Trần vẫn với biểu cảm không quan tâm nhưng vợ chồng Trương Quốc Hồng thì sắc mặt biến đổi ghê gớm.
Phương Hải Cương cố ý nói ra tên của ông Mã của nhà họ Mã, lẽ nào là nhà đó?
Phương Hải Cương cười ha hả rồi lớn bước rời khỏi cửa hàng Đại Long.
“Thủy Y! Chúng ta đến nơi khác xem đi”, lúc này Trương Trần cũng đứng lên, cười nói.
“Xem, xem cái gì mà xem, đồ vô dụng này, đến ông Mã mà cũng dám đắc tội, như này thì bảo chúng tôi phải làm sao đây?”, Trương Quốc Hồng đột nhiên bực tức, Phương Thủy Y không biết nhà họ Mã nhưng cô cũng biết được sắp có nguy cơ ập đến rồi.
Nhà họ Mã là trùm ở Hoài Bắc, ngay cả nhà họ Tôn ban đầu ép nhà họ Phương đến ngạt thở cũng phải nể mặt ông Mã ba phần, nghĩ thôi cũng biết đây là người ghê gớm đến mức nào.
“Mẹ à, mẹ đừng lo, đồ ở đây của bọn họ thật sự là hàng giả, nếu không thì mẹ nghĩ con thật sự chỉ huy được người của cục công thương sao?”
“Chúng ta là những nhân vật nhỏ bé, không đến nỗi vì một cuộc điện thoại mà tên họ Mã kia sẽ nhắm vào chúng ta đâu. Người ta không có tâm trạng đó đâu, người ta còn phải xử lý chuyện của cửa hàng Đại Long nữa chứ”.
Trương Quốc Hồng ngẫm nghĩ thì thấy lời mà Trương Trần nói cũng có lý. Nhưng bà ta đã không còn tâm trạng dạo phố nữa rồi, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, biết đâu ông Mã kia lòng dạ nham hiểm hẹp hòi lại tìm đến họ trút giận thì sao?
“Thôi bỏ đi, cậu và Thủy Y thích thì cứ đi đi, tôi không đi nữa đâu”, Trương Quốc Hồng có chút phiền lòng nên đưa Phương Thiên Bàng về nhà.
Tâm trạng của Phương Thủy Y cũng xấu đi, cô cũng không còn tâm tư gì nữa, vì vậy hai người cũng về biệt thự.
…
Trong phòng khách của nhà họ Phương, ngoài Phương Thiên Bàng ra thì ba người con trai đều có mặt ở đây.
Lúc này, sắc mặt bốn người đều vô cùng khác thường. Phương Thiên Thành đứng ở trên cùng thở dài một hơi, nói: “Mẹ à! Làm như vậy có ổn không? Dù sao thì chú Ba cũng là con trai của mẹ mà”.
“Anh cả! Anh đừng nói bóng gió ra vẻ người tốt nữa, anh đã lấy được lợi ích gì chưa, chưa thì cứ nói ra đi”, Phương Thiên Quang cười lạnh nói.
Phương Thiên Dương cũng cười nói: “Anh cả! Anh không được do dự thiếu quyết đoán thế. Cả nhà Phương Thiên Bàng đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa rồi. Ngược lại, bọn họ phải trả giá nữa, cái này coi như là báo đáp cả nhà họ Phương, như vậy không được sao?”
“Nhưng… Nhưng nếu để người khác điều tra ra thì…”, Phương Thiên Thành vẫn có chút lo lắng.
Hôm bà cụ Phương đuổi cả nhà Phương Thiên Bàng ra khỏi cửa đã nói cho Trương Trần là phía sau bà ta còn có ‘Ba mươi kế’ nhưng hôm đó cũng chỉ phát huy một nửa thôi. Và một nửa còn lại phát huy tác dụng vào hôm qua rồi.
Phương Thiên Bàng vốn bị điều động ra bên ngoài làm, hai công ty ông ta quản lý ở bên ngoài đều bị bà cụ Phương với danh nghĩa là hùn vốn gom góp lượng lớn vốn đầu tư, và người trên danh nghĩa đó là Phương Thiên Bàng. Hiện giờ sự việc đổ bể, tiền đều bị bà cụ Phương biển thủ đi rồi, còn người chịu oan tất nhiên là Phương
Thiên Bàng đại diện bên pháp lý.