Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trong lòng bà ta lại sáng như gương.

Đây là một kiếp nạn của nhà họ Phương, chỉ cần họ thắng vụ kiện ngày mai, nhà họ Phương của họ có thể là cá vượt vũ môn, thua thì vạn kiếp bất phục.

“Trương Trần à Trương Trần, cho dù đảo ngược trắng đen, cậu cũng phải gánh tội thôi. Đúng là tôi phải cảm ơn công ty dược của nhà họ Mã, ai bảo thành phần trong đơn thuốc của chúng ta gần giống nhau chứ!”

...

Trong biệt thự, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng đều đến, người một nhà cùng ngồi ăn cơm, không khí có chút căng thẳng.

“Thủy Y, con về phòng trước đi!”, Trương Quốc Hồng nói.

Vừa rồi, nhà họ Phương mới gọi điện thoại cho Trương Quốc Hồng, bà ta sợ Trương Trần sẽ lật lọng vào ngày mai, dù sao thì đây cũng là tội ngồi tù, vì vậy bà ta mới lo, chạy tới đây đe dọa một lần.

“Mẹ!”, Phương Thủy Y bất mãn.

“Em vào đi, anh không sao!”, Trương Trần cười, rõ ràng anh đã đoán được ý đồ của bà ta rồi.

Phương Thủy Y giậm chân một cái, lúc này mới về phòng trong tình trạng không cam lòng.

Phương Thủy Y vào phòng rồi thì Trương Quốc Hồng mới nói chủ đề chính: “Trương Trần, cậu nói được thì mai phải làm được đấy! Chỉ cần cậu nhận tội, cậu ở trong tù bao lâu, tôi cũng sẽ để con gái tôi chờ cậu nhưng nếu cậu bất chợt thay đổi thì chiều mai lo mà tới Cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi!”

“Được!”, Trương Trần gật đầu: “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi ngủ đây, bà cứ ăn đi!”

“Cậu...”, Trương Quốc Hồng ức giận nhưng không nói gì thêm.

Rốt cuộc phiên tòa cũng sắp mở rồi!

Tháng mười giữa thu, không khí thoải mái, ngày thường không có nhiều người tới tòa án tối cao nhưng hôm nay, nơi này lại đầy người, trừ một số kẻ hóng hớt thì đa phần đều là phóng viên, họ theo dõi để đưa tin.

Không lâu sau, bảy, tám chiếc xe chạy tới, mà bên còn lại cũng có bảy, tám chiếc.

Một bên là đoàn xe của Mã Tam Phong, một bên là đoàn xe của Triệu Chí Hào, những phóng viên kia gần như chia làm hai, khi xe còn chưa dừng hẳn thì họ đã ùn ùn nhào tới như đang giành miếng thịt mỡ, hận mình không thể cắn một miếng lớn trước.

“Ông chủ Mã, ông nghĩ thế nào về việc nhà họ Triệu ăn cắp đơn thuốc, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, hoặc đây là một thủ đoạn cạnh tranh kinh doanh?”

“Ông chủ Triệu, đối với lời tố cáo của Mã Tam Phong, các vị cho rằng đây là vu khống sao, nếu thua kiện, các vị sẽ xử lý thế nào?”

“...”

Vấn đề tương đương không ngừng được đề ra cho hai bên, câu nào cũng đúng trọng tâm, trả lời không tốt thì sẽ bị phóng viên cắt câu lấy nghĩa.

“Không thể trả lời!”, vệ sĩ hai bên ào ra, tạo thành một bức tường người ngăn phóng viên ở ngoài.

Hai bên đồng thời đi về phía cửa chính của tòa án, mấy người nhà họ Phương bên Mã Tam Phong cũng đến đông đủ, bên Trương Trần thì cả gia đình bốn người cũng tới đủ.

“Ha ha, ông chủ Triệu, hân hạnh được gặp mặt!”, Mã Tam Phong không hề tức giận, khi nhìn thấy Triệu Chí Hào, ông ta còn đánh tiếng chào hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK