Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Trần luôn miệng nói không phải tới vì ân tình, nhưng sau đó lại nhắc tới ân tình, Trần Bắc Vọng không phải kẻ ngốc, sao lại không hiểu cho được?

Trương Trần cười xấu hổ, nói: “Chuyện này không vội, tôi có một phương thuốc, không biết ông có hứng thú không?”

“Ồ?”, Trần Bắc Vọng hơi híp mắt lại.

“Hề hề, nói trắng ra thì là thuốc chữa trị vết thương, nhưng hiệu quả cực kỳ tốt, nếu chuyên dùng cho những người tập huấn của Long Quốc chúng ta thì không cần lo sẽ để lại di chứng”.

Trần Bắc Vọng hơi giật mình, ai cũng biết người như bọn họ phải huấn luyện rất nhiều, nhưng cơ địa mỗi người một khác, mức độ chịu đựng cũng khác nhau, khó tránh khỏi việc bị thương vì huấn luyện quá mức.

Mặc dù ai cũng được đưa tới bệnh viện kịp thời, nhưng dù sao thời gian cũng rất cấp bách, nếu thật sự kỳ diệu như những gì Trương Trần nói thì chẳng khác nào báu vật với những người như bọn họ.

Trương Trần mỉm cười, anh lấy giấy ra viết xoèn xoẹt, sau đó đặt trước mặt Trần Bắc Vọng.

“Hai người có thể đọc xem”.

“Được”, bởi vì y thuật của Trương Trần nằm ở đó, vậy nên Trần Bắc Vọng không nghi ngờ gì cả, ông ta nói ngay: “Tôi sẽ bảo người ta gửi đi ngay lập tức, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần là thứ tôi gửi tới thì chắc chắn bọn họ sẽ báo lại trong vòng một tuần”.

“Không, một ngày, chỉ một ngày thôi! Nếu trong vòng một ngày mà các ông không dùng đến thì coi như tôi chưa nói”, Trương Trần lên tiếng, bây giờ anh phải bắt đầu lên kế hoạch rồi.

Mặc dù anh chưa dùng tới món nợ ân tình của Trần Bắc Vọng nhưng vẫn phải mượn thế ông ta.

Hiện tại anh cần một số tiền lớn, sau đó giành được quyền sản xuất, đến lúc ấy kẻ nào dám động tới xưởng của anh thì chính là chán sống!

Còn về việc đầu trên có dùng phương thuốc này không thì Trương Trần không hề lo lắng, anh luôn rất tự tin về phương thuốc của mình.

“Gấp quá”, Trần Bắc Vọng lắc đầu nói.

“Không sao, nếu không nghiên cứu ra được gì hoặc là không xác định được hiệu quả thì coi như tôi chưa nói”.

“Tuy rằng không biết vì sao cậu lại vội vàng như thế, nhưng tôi đồng ý với cậu, sau hai mươi bốn tiếng nữa sẽ báo tin cho cậu, được chưa?”, Trần Bắc Vọng trầm ngâm rồi nói.

“Vậy tôi không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, đến giờ là tôi sẽ tới đây chữa trị”, Trương Trần gật đầu rồi cúi người một cách kính cẩn, thể hiện sự tôn trọng với ông lão này, sau đó đi vòng qua bác sĩ Diêm, len lén chuồn ra khỏi trung tâm điều dưỡng.

Sau khi Trương Trần đi, Trần Bắc Vọng vừa nhìn phương thuốc vừa nói: “Tiểu Vương, cậu thấy thế nào?”

Đương nhiên Tiểu Vương biết không phải ông lão đang nói đến phương thuốc, anh ta suy tư một lát rồi nói: “Rất ưu tú”.

“Còn rất tự tin nữa”, Trần Bắc Vọng cười.

Bất kể một phương thuốc hoặc dược lý gì đều phải thí nghiệm rồi mới đưa vào sử dụng được, nhất là thuốc dùng cho quân nhân, công tác kiểm định vô cùng nghiêm ngặt. Kiểu gì Trương Trần cũng biết, nhưng anh vẫn rất chắc chắn như thế, chỉ có thể chứng minh rằng anh vô cùng tự tin về phương thuốc của mình.

“Tiểu Vương, cậu tìm người gửi đi nhanh nhất có thể, nói cho bọn họ biết thời hạn. Đến lúc đó dù bọn họ trả lời thế nào thì cậu cũng cứ nói là tôi bảo người đưa tới, lập tức nghiên cứu ngay, không được chần chừ”.

“Vâng”, Tiểu Vương đứng nghiêm rồi cầm phương thuốc rời khỏi đó.

Trong biệt thự của Phương Thủy Y, kể từ khi ra khỏi phòng họp của tập đoàn Mạt Lâm, cô chưa từng ăn miếng cơm nào, trông vô cùng phờ phạc.

Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng cũng biết chuyện đã xảy ra trong phòng họp, cả gia đình đang ngồi trên sô pha.

“Đồ phế vật, chắc chắn là tại kiếp trước tạo nghiệp quá nhiều nên hồi đó tôi mới theo ông, sao ông không chết đi?”, Trương Quốc Hồng tức tối chỉ vào mặt Phương Thiên Bàng và mắng.

Hợp đồng để bà cụ Phương có thể dùng pháp luật để thu hồi lại cổ phần và quyền lực chính là do Phương Thiên Bàng ký.

“Tôi đã nói là đừng dính dáng đến chuyện nhà họ Phương nữa mà ông không nghe, bây giờ thì hay rồi, làm hại con gái nợ mấy chục triệu, có phải ông không muốn mẹ con tôi sống nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK